Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 1: Bị ép đi xem mắt (1)




“Mạch Tiểu Miên à, con cũng đã 28 tuổi rồi, nếu còn không chịu để mẹ đây tìm một người đàn ông cho con kết hôn nữa thì cái mặt già này của mẹ không biết phải đặt ở chỗ nào nữa mất!"1
Mẹ Mạch vừa đi đám cưới con gái nhà hàng xóm về, còn chưa bước vào cửa nhà đã lớn tiếng la mắng con gái lớn Mạch Tiểu Miên đang đứng cho cá vàng ăn ở phòng khách.
"Mẹ à, mặt của mẹ còn chưa già đâu, trẻ lắm, đặt ở trên cổ là đẹp rồi!"
Trước sự lải nhải của mẹ mình, Mạch Tiểu Miên đã quen từ lâu, thay vào đó cô còn trêu chọc ngược lại bà nữa.
"Trẻ cái gì mà trẻ hả? Mẹ đây đã 50 tuổi rồi, con đừng tưởng rằng cứ nịnh bợ vài câu thì mẹ sẽ bỏ qua cho con. Mạch Tiểu Miên à, mẹ cũng đâu có keo kiệt chút nào, tất cả những gen tốt đều đã di truyền cả cho con rồi. Muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn thông minh có thông minh. Thế mà sao tuổi cũng đã cao rồi cũng không ai thèm lấy vậy, còn trở thành hàng tồn kho bị người ta chê cười nữa chứ?"
Mẹ Mạch vừa nói vừa tức giận đá giày sang một bên, thay dép lê, bước tới trước mặt Mạch Tiểu Miên, lấy ra mấy tấm danh thiếp. Bà nói: "Mẹ đây vì con mà hôm nay đến dự tiệc cưới người ta không ngừng dùng đôi mắt lão này quét nhìn mấy chàng trai ở đó như ra-đa vậy, xem thử có thanh niên tài giỏi đẹp trai nào không, sau đó mặt dày đi tới hỏi người ta đã kết hôn chưa, xém chút nữa đã thành trò cười của người khác rồi."
"Mẹ, mẹ biết mình sắp trở thành trò cười của người khác mà còn làm thế sao? Thật là, con xấu đến mức mẹ vội vàng muốn rao hàng bán con ra ngoài vậy à?"
Mạch Tiểu Miên trợn mắt, cũng không thèm nhìn danh thiếp kia một lần.
“Con trai lớn phải lấy vợ, con gái lớn phải gả chồng, đây là quy luật từ xưa đến nay rồi. Lúc mẹ bằng tuổi của con thì con đã 6 tuổi rồi đấy! Phụ nữ giống như một đóa hoa vậy, nở rộ không lâu đâu, một khi con đã bước qua tuổi 25 sẽ trở thành một đóa hoa màu vàng, không thể cạnh tranh với những thiếu nữ đang độ tuổi xuân xanh. Hơn nữa muốn lấy được một người đàn ông chất lượng tốt lại càng khó hơn. Bây giờ con đã 28 tuổi rồi, còn hai năm nữa thôi sẽ trở thành bà già 30 tuổi. Lúc đó ngoại trừ những người đã ly hôn, vợ chết ra, hoặc là những người trông không đứng đắn vô dụng sẽ cân nhắc tới con, còn những đàn ông độc thân có trình độ nhất định ấy à, ai mà không muốn ôm ấp một cô gái trẻ đẹp 18 tuổi trong sáng cơ chứ? Tiểu Miên, con cứ nghe lời mẹ nói, thừa dịp bây giờ con còn có chút nhan sắc, dáng dấp vẫn như tuổi 20, nhanh chóng kết hôn thôi. Nếu không, con không xong với mẹ đâu!"1
Mẹ Mạch tận tình khuyên bảo, đứng trước mặt cô đọc danh thiếp trên tay, nói: "Đây, hôm nay mẹ đã tập hợp được vài người đàn ông độc thân không tệ, tuổi tác cũng thích hợp với con. Con xem này, cậu này là Hoàng Trung Hải, 30 tuổi, giám đốc bộ phận kinh doanh. Mặc dù dáng dấp không đủ cao, nhưng lại thông minh, có năng lực, con kết hôn với cậu ta mẹ thấy cũng không tệ lắm đâu!"
"Cao bao nhiêu?"
Vì không muốn làm mẹ mình mất hứng nên Mạch Tiểu Miên không còn cách nào khác đành hùa theo ý của bà.
"Chà, cậu này hả, mẹ có nhìn thử một chút, đoán chừng khoảng 1 mét 68 ấy."
"Mẹ à, con cao 1 mét 72, cho dù không đi giày cao gót thì ở trước mặt anh ta cũng sẽ gây áp lực, chưa kể, con còn muốn con mình có gen di truyền tốt. Lỡ như đến lúc đó sinh cho mẹ một đàn cháu ngoại đều lùn, mẹ lại không vui ấy chứ."1
"Ồ, nghe cũng có đạo lý, vốn dĩ mẹ cũng không ngại con rể lùn, nhưng mà mẹ không thể để cháu ngoại duy nhất của mẹ thấp hơn người khác được. Cậu này tạm thời bây giờ chúng ta không cân nhắc đến vậy. Chúng ta nhìn thử cậu Trần Diệp Thu này đi, cũng tương đối cao, ít nhất cũng khoảng 1 mét 75. Nếu như kết hợp sinh con với cậu ta chắc chắn đứa trẻ sẽ không thấp hơn 1 mét 78 đâu."1
Mẹ Mạch lại chỉ vào một tấm danh thiếp khác, nói: "Cậu này trông vẻ ngoài cũng được, hiện tại vẫn đang làm nhân viên kinh doanh. Tuy nhiên mẹ thấy cậu ta khá thực tế và cầu tiến, cố gắng thêm vài năm nữa chắc chắn có thể được thăng chức."1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.