Mạch Tiểu Miên trở về nhà nghỉ dưỡng, đổi băng vệ sinh xong mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nhưng bụng vẫn còn sưng và đau, nên cũng lười động. Cô làm ổ trên ghế sô pha đọc sách.
Người nấu cơm đến, là một người phụ nữ trung niên khoảng chừng 40 tuổi, trông gọn gàng đảm đang, gọi là thím Lý.
Thím Lý nấu bữa ăn cho hai người.
Cơm nước xong, Kiều Minh Húc vẫn chưa trở về.
Mạch Tiểu Miên rủ bà ngồi ăn cơm với cô.
"Thiếu phu nhân à, như vậy không được đâu."
Thím Lý vội vàng từ chối, nói: "Đây là bữa ăn làm cho cô và thiếu gia."
"Anh ấy chắc là ăn ở bên ngoài rồi, thím không ăn thì lãng phí lắm."
Thím Lý vẫn từ chối, Mạch Tiểu Miên không còn cách nào khác, đành gọi vào số điện thoại của Kiều Minh Húc.
Sau khi gọi hai cuộc liên tiếp mà anh vẫn không nghe máy, cô cũng không thèm quan tâm nữa, ăn một mình trước.
Ăn no xong, anh vẫn chưa trở về, thức ăn cũng đã nguội lạnh.
Thím Lý thu dọn xong, đem thức ăn thừa còn lại bỏ vào trong tủ lạnh, sau đó rời đi.
Trong căn phòng rộng lớn, cũng chỉ còn lại Mạch Tiểu Miên.
Hai chân cô không thoải mái nên không thể ra ngoài đi dạo được, nhưng vẫn cảm thấy buồn ngủ, chỉ muốn ngủ thôi.
Lần này cô cũng không ngốc như vậy, không muốn ngủ trên sô pha nữa, vì vậy cô bèn lên lầu 2 tìm phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính rất tiện nghi và thẩm mỹ, có cửa sổ bằng gỗ trắng được thiết kế kéo thả, rèm cửa đang tung bay. Cô ngồi ở trên giường có thể nhìn thẳng ra biển, cảm giác vô cùng thoải mái.
Chăn bông được gấp gọn gàng.
Mạch Tiểu Miên dù không muốn lắm nhưng cũng chỉ có thể cởi giày bước lên giường, ôm chăn đắp.
Trên chăn gối dường như có một mùi hương quen thuộc.
Đó là một mùi hương thoang thoảng của gỗ thông.
Chắc là mùi của Kiều Minh Húc.
Đoán là tối qua anh ấy đã ngủ ở đây.
Ngôi nhà nghỉ dưỡng này tuy đẹp, nhưng chỉ có một phòng ngủ, cô cũng không để ý nhiều nữa mà tiếp tục ôm chăn, tiến vào trạng thái ngái ngủ.
Không biết cô đã ngủ được bao lâu, bỗng nhiên cảm thấy trên người chợt lạnh. Cô chợt tỉnh lại, mở mắt ra liền đụng phải đôi mắt đen mang theo vẻ tức giận của Kiều Minh Húc, trái tim cô giật thót, không hiểu sao lại đập nhanh một chút.
"Đứng dậy!"
Kiều Minh Húc nhìn thấy cô đang ngủ trên chiếc giường của mình thì vô cùng tức giận, lấy chăn bông cô đang đắp ném sang một bên, gầm nhẹ với cô.
Mạch Tiểu Miên eo mỏi lưng đau, bụng khó chịu nên chẳng muốn động đậy chút nào. Cô kéo một chiếc chăn bông khác tiếp tục quấn quanh người, nói: “Tôi không thoải mái, tôi buồn ngủ. Anh tìm ghế sô pha để ngủ đi, đừng cướp giường ngủ với tôi. Anh là đàn ông mà!"
"Đứng dậy!"
Đôi lông mày Kiều Minh Húc nhíu lại càng sâu, lên giọng.
"Không dậy nổi!"
Mạch Tiểu Miên không biết bản thân lấy thái độ vô lại này từ đâu, đổ thừa do không dậy nổi.
Kiều Minh Húc vươn tay kéo chăn của cô.
Mạch Tiểu Miên quấn chặt không cho anh kéo ra.
Sức lực của cô không nhỏ, đủ sức chống lại cơ thể cường tráng của Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc phát hiện anh không kéo được người phụ nữ trước mặt, bèn khó chịu vươn tay ôm cả cô cùng chăn bông.
Mạch Tiểu Miên bị anh ôm lấy như vậy, trái tim chợt đập mạnh lỡ nhịp, giống như bị đánh thuốc mê vậy, trong nháy mắt mất đi năng lực phản kháng.
Sau đó, Kiều Minh Húc lại mang theo cô cùng cả chăn bông ra ngoài, ném trên hành lang. Sau đó xoay người vào phòng đóng cửa lại!
Mạch Tiểu Miên nằm trên sàn nhà, lấy chăn quấn quanh người, vừa tức giận lại vừa buồn cười, có chút khóc không ra nước mắt.
Cô thật sự không ngờ Kiều Minh Húc này lại đối xử mạnh bạo với cô như vậy.
Cô cũng không biết mình lấy đâu ra cái tính bướng bỉnh của cô gái nhỏ thế nữa.