Kiều Minh Húc thấy cô không đáp lại, không khỏi đi tới xem thử. Anh đưa tay đặt lên bả vai cô, để mặt cô hướng về phía mình. Nhìn thấy trên mặt cô đầy nước mắt, trong lòng lập tức như bị thiêu đốt, có hơi hốt hoảng hỏi: "Cô sao vậy?"
"Không sao."
Mạch Tiểu Miên dùng sức thoát khỏi bàn tay anh, vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt, nói: "Trùng hợp có bụi bay vào mắt thôi."
"Ồ?"
Kiều Minh Húc đương nhiên không tin vào lời nói dối này của cô.
Anh nhớ lại ngày đó nhìn thấy cô ở đầu hẻm ngẩng đầu lên nhìn trên, dáng vẻ cũng đầy nước mắt như thế này.
Là bởi vì anh không chịu ăn thức ăn cô đã gắp, khiến cô nghĩ anh chê cô, từ đó thương tâm sao?
"Thật xin lỗi..."
Kiều Minh Húc có hơi khó khăn nói ra ba chữ này.
Mạch Tiểu Miên có hơi ngạc nhiên, khó hiểu ngước mắt đầy lệ lên nhìn anh, nói: "Anh làm chuyện gì mà phải xin lỗi tôi?"
"Tôi cũng không phải chê cô là pháp y. Tôi không ăn cơm cùng với cô là bởi vì từ nhỏ đến lớn tôi có bệnh sạch sẽ, lúc cùng người nhà ăn cơm đều sẽ dùng đũa chung."
Kiều Minh Húc giải thích nói.
Mạch Tiểu Miên từng làm khách ở nhà họ Kiều, lúc ấy thức ăn của mỗi người bọn họ đều được đặt trong mâm đĩa riêng.
Khi đó, cô còn cho rằng do có nhiều người nên vậy.
"Ồ."
Cô nhàn nhạt đáp lại một tiếng, nói: "Tôi cũng không trách anh, sau nay tôi dùng đũa chung là được rồi."
"Tôi thật sự không phải chê cô đâu. Bà nội tôi cũng là pháp y, khi còn bé tôi rất dính bà nên đối với nghề pháp y này cũng không hề bài xích."
Kiều Minh Húc giải thích lại lần nữa.
"Cảm ơn."
"Vậy cô đừng khóc nữa!"
Kiều Minh Húc ở bên cạnh đưa khăn giấy cho cô, nói: "Nhìn dáng vẻ của cô rõ ràng rất khôn khéo, trông giống như một người phụ nữ mạnh mẽ, sao lại thích khóc thế này?"
"Ồ."
Mạch Tiểu Miên bị những lời này của anh chọc cười, rút khăn giấy lau khô nước mắt của mình, nhìn anh hỏi: "Anh sẽ không cho rằng tôi là vì không được ăn cơm cùng anh nên khóc đấy chứ? Trái tim tôi không có mong manh như vậy đâu."
"Vậy tại sao cô lại khóc?"
Đôi mắt đen nhánh của Kiều Minh Húc nhìn cô hỏi.
"Chính là bụi bay vào mắt thôi, còn đúng lúc nghĩ đến một chuyện thương tâm. Trước một ngày cử hành hôn lễ, tôi đến hiện trường giám định cho một người. Người chết là bạn học cấp ba với tôi, hoa khôi của lớp chúng tôi. Nghĩ đến việc cô ấy còn trẻ tuổi như vậy mà đã rời xa cõi đời này rồi, thế nên không nhịn được mà rơi nước mắt..."
Mạch Tiểu Miên nói dối.
Thật ra thì lúc này căn bản cô không phải nghĩ đến La Liên, mà là Trình Bắc Thiên.
Ngay lúc đó, điện thoại di động cô reo lên, là đội trưởng Trần của đội cảnh sát gọi đến.
"Bác sĩ Mạch, chúc mừng tân hôn nhé!"
Đội trưởng Trần lên tiếng.
"Cảm ơn đội trưởng Trần."
"Bác sĩ Mạch, chúng tôi đã bắt được hung thủ cố ý sát hại cô La Liên rồi, thế nên muốn nói cho cô trước."
"Là ai vậy?"
"Vốn chúng tôi cho rằng là người yêu của La Liên, bởi vì chán ghét cô ấy nhưng lại không có cách nào bỏ được, từ đó giết người diệt khẩu. Kết qua sau khi cảnh sát Lâm phân tích hành vi, đã xác định được hung thủ là vợ của anh người yêu đó."
"Hả?"
Mạch Tiểu Miên có hơi không hiểu.
"Người vợ kia đã lén tẩm penicillin vào bao cao su, vì vậy La Liên bị dị ứng mà chết..."
"Hóa ra là như vậy."
Mạch Tiểu Miên thật sự thán phục thủ đoạn phạm tội cao siêu của loại người này.
Đối với La Liên, ngoài trừ than thở, cô thật sự không tìm được từ nào để hình dung tâm trạng của mình lúc này nữa.
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Kiều Minh Húc vẫn chưa đi, nhìn cô nghe điện thoại.
"Hung thủ của vụ án sát hại bạn học lúc nãy tôi nói đã bị bắt rồi."
"Ồ? Tình hình là thế nào?"
Kiều Minh Húc ngược lại cảm thấy hứng thú.