Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 138: Tân hôn khó xử (22)




Ánh nắng chiều nhàn nhạt chiếu vào nửa gương mặt bị che dưới mái tóc ngắn của cô.
Anh phát hiện cô thật sự rất xinh đẹp, ngũ quan mặt dù không tinh xảo như Lâm Ngọc, tuy nhiên lại vô cùng hài hòa, lông mi rất dài, khi cô nhắm mắt lại tạo nên một đường cong vô cùng đẹp đẽ nơi mí mắt. Đôi môi anh đào đỏ rực, bởi vì đang ngủ mà hơi hé mở...
Nhìn đôi môi hơi mở ra của cô, anh bỗng nhiên nuốt nước bọt, có một loại cảm giác thôi thúc muốn nếm thử rốt cuộc đó là mùi vị gì. Anh đột nhiên bị khống chế, khom người, cúi đầu...
Lúc môi của anh chuẩn bị chạm vào, Mạch Tiểu Miên đột nhiên mở hai mắt ra...
Anh sợ hết hồn, nhanh chóng đứng thẳng người dậy, giả bộ thành dáng vẻ lạnh lùng nhìn cô, tuy nhiên lỗ tai đỏ rực như đốt ấy đã sớm bán đứng tâm tư hoảng hốt của anh.
Tuy nhiên, Mạch Tiểu Miên lại không nhìn thấy.
Vừa rồi cô mở mắt, đột nhiên nhìn thấy gương mặt của Kiều Minh Húc sát lại gần mình cũng sợ hết cả hồn.
Dĩ nhiên, cô không bao giờ nghĩ tới việc Kiều Minh Húc muốn hôn mình cả.
Kiều Minh Húc cũng không ngờ được.
Anh là người có bệnh sạch sẽ, đối với nước bọt của người khác vô cùng ghét cay ghét đắng.
Thế mà mới vừa rồi anh lại kích động muốn nếm thử mùi vị môi cô, loại kích thích này làm anh cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Ngón tay vô thức sờ môi mình, lại nghĩ đến lúc bị Lâm Ngọc cưỡng hôn, cảm giác đó buồn nôn như ăn phải thịt heo sống vậy.
Mạch Tiểu Miên chú ý tới vẻ mặt của anh có hơi mất tự nhiên, cho là anh muốn đùa dai với mình, bèn dùng ánh mắt đầy phòng bị nhìn anh chất vấn: "Vừa rồi anh muốn làm gì tôi đấy? Không phải là muốn vẽ rùa đen hay nhổ nước miếng lên mặt tôi đấy chứ?"
"Cô nghĩ cũng thật là ác đấy!"
Kiều Minh Húc liếc nhìn cô, nói: "Tôi chỉ là xem thử có phải cô giả bộ ngủ hay không thôi."
"Giả bộ ngủ? Có ai khi không giả bộ ngủ làm gì?"
Mạch Tiểu Miên liếc mắt lại nhìn anh. Một trận gió biển thổi vào, sống lưng cô đột nhiên cảm giác được hơi lạnh, sau đó lỗ mũi lại ngứa một chút, cũng không có chút che giấu nào nhảy mũi một cái thật to.
"Lạnh sao?"
Kiều Minh Húc hơi cau mày, nhìn quần áo mỏng manh trên người cô, nói: "Ở đây gió lớn, lúc ngủ phải đắp mền vào chứ."
"Tôi cũng không nghĩ mình sẽ ngủ." Mạch Tiểu Miên hơi vươn vai.
Kiều Minh Húc cởi áo vest đen trên người ra, đưa cho cô, nói: "Mặc vào đi, xuống ăn cơm nào."
Mạch Tiểu Miên biết vào thời điểm đặc thù của mình sẽ tương đối dễ cảm lạnh.
Cô không thể lấy thân thể mình ra làm trò đùa được, bèn nhận lấy chiếc áo vest kia của Kiều Minh Húc.
Vốn muốn choàng lên vai thôi, nhưng lại cảm thấy rất lạnh nên bèn dứt khoát mặc áo khoác âu phục của anh vào người.
Kiều Minh Húc cao hơn 1m85, mà cô chỉ có 1m72, huống chi, cơ thể anh tương đối cường tráng, mà cô lại hơi gầy yếu.
Chiếc áo vest kia mặc trên người cô trông cực kỳ lớn, giống như con nít mặc quần áo của người lớn vậy.
Kiều Minh Húc thấy cô mặc chiếc áo vest đen của mình vào người, trong lòng chợt có một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Về phần loại cảm giác này là gì, anh cũng không nói ra được. Dù sao cũng cảm thấy cô mặc quần áo của mình trông rất buồn cười, cũng rất đáng yêu, rất muốn đưa tay ôm cô vào lòng.
"Chân đã đỡ chưa?"
Thấy cô bước đi còn chưa tự nhiên lắm, anh bèn hỏi.
"Nói nhảm, mới có hai ngày thôi, người nào có thể có năng lực hồi phục mạnh như vậy chứ? Đau chết đây này."
Cô vừa nói xong, bên eo chợt căng thẳng, cơ thể lại được anh bế lên cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.