Kiều Minh Húc cũng có loại cảm giác giống như vậy.
Anh đặc biệt thích nhìn Mạch Tiểu Miên né tránh mỗi lúc anh đưa mắt nhìn cô, cùng với lỗ tai đỏ bừng ấy.
Đẹp như vậy, quyến rũ như thế.
Ước chừng nửa giờ sau, tiếng khóc của Đường Đình Đình từ từ dừng lại, bỗng nhiên cô ta cầm túi đứng lên.
"Cô muốn làm gì?"
Mạch Tiểu Miên nắm tay cô ấy lại.
"Buông tôi ra."
Giọng nói của Đường Đình Đình mang theo tiếng nức nở cùng căm hận, nói: "Trước khi tôi chết, tôi muốn giết chết anh ta cùng con hồ ly tinh kia, tuyệt đối không thể để bọn họ tiện nghi được. Không thể để cho bọn họ sống thoải mái như thế."
"À à."
Mạch Tiểu Miên thả tay cô ấy ra, cười giễu cợt nói: "Sứ mệnh của cuộc đời cô là vì muốn người khác không tốt mà khiến bản thân thua thiệt sao?"
Đường Đình Đình ngẩn người, hỏi lại: "Có ý gì?"
"Tối biết ý của cô, cô giết bọn họ, đối với cô không hề tốt chút nào cả. Cô biến thành hung thủ giết người, để cho cha mẹ của cô phải xấu hổ đau đớn. Cho dù cô chết đi thì cũng sẽ không có báo ứng tối, phong thủy luân hồi. Cô vĩnh viễn sẽ phải chịu đau khổ, vĩnh viễn sẽ không bao giờ hạnh phúc."
Mạch Tiểu Miên nhàn nhạt nói.
Đường Đình Đình cứng đờ người lại, chiếc túi trên tay rơi xuống bờ cát, hai mắt đờ đẫn nhìn Mạch Tiểu Miên, nói: "Vậy cô nói tôi nên làm thế nào mới phải? Tôi vì anh ta mà phải bỏ phí một năm, đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ, vứt bỏ nghề nghiệp, sảy thai hai lần, bây giờ tôi cái gì cũng không có."
"Cô vẫn còn bản thân mình mà."
Ánh mắt Mạch Tiểu Miên kiên định nhìn cô ta, nói: "Cô biết sự trả thù lớn nhất của một người đối với người khác là gì không?"
"Là cái gì?"
"Chính là sau khi anh ta rời đi, dù cho anh ta có sống tốt hơn đi nữa, cô càng phải làm cho bản thân trở nên xuất sắc. Để cho anh ta phải hối hận ngày đó sao lại đánh mất đi cô! Còn nếu cô chết, anh ta chỉ cảm thấy vui mừng mà thôi, sẽ nghĩ may mà sớm thoát khỏi loại đàn bà có thần kinh yếu ớt như cô."
Mạch Tiểu Miên vì để cho lời nói của mình có sức thuyết phục hơn, liền kéo Kiều Minh Húc bên cạnh, hỏi Đường Đình Đình: "Cô cảm thấy chồng tôi có đẹp trai không?"
Đường Đình Đình gật đầu một cái, đáp: "Đẹp trai!"
"Mấy năm trước, tôi cũng gặp một người bạn trai vô tình bắt cá hai tay. Khi đó tôi cũng giống như cô vậy, điên cuồng muốn chết đi. Tuy nhiên, cuối cùng gắng gượng được, để cho bản thân sống rất khá. Sau đó gặp anh ấy, cùng anh ấy kết hôn. Cô biết anh ấy là ai chứ?"
Đường Đình Đình cẩn thận quan sát Kiều Minh Húc một lúc, sau đó kinh ngạc há to miệng, nói: "Tổng giám đốc của Kiều Thị, Kiều Minh Húc sao?"
"Đúng vậy. Anh ấy so với bạn trai cũ của tôi ít nhất cũng đẹp trai hơn gấp mười lần, tốt hơn gấp mười lần, hơn nữa còn vô cùng có tiền. Bạn trai cũ kia của tôi dù có ở trên đường cũng chỉ là người qua đường Giáp mà thôi. Nếu như ngày đó tôi thật sự chết vì anh ta, vậy thì không có cách nào gặp được một ông chồng tốt như vậy. Cho nên cô ấy à, đừng vì mất mát trước mắt mà đau khổ nữa, nói không chừng, mất mát đó chưa hẳn là không tốt, mà là vì tìm được cái tốt hơn."
Mạch Tiểu Miên nói xong, lại ra vẻ ân ái dựa vào ngực Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc cũng rất phối hợp trực tiếp đưa tay ôm eo cô.
Hai người bọn họ ra dáng đôi vợ chồng son.
Đường Đình Đình nhìn bọn họ, suy nghĩ một lúc, đôi mắt chán nản kia lóe lên ánh sáng, nói: "Cô nói không sai, dáng dấp của cô không hề đẹp nhưng vẫn có thể tìm được anh ấy làm chồng. Tôi hẳn là cũng có thể tìm được người tốt hơn, sau đó làm cho tên đàn ông cặn bã kia tức chết."
Nói xong, cô ấy cầm túi lên bước đi.
Nhìn bóng lưng xa dần của cô ấy, Mạch Tiểu Miên biết, cô ấy hẳn là sẽ không làm chuyện điên rồ nào nữa đâu.
Cô vừa định quay đầu nói chuyện với Kiều Minh Húc, lại phát hiện mình vẫn còn ở trong ngực anh, bèn vội vàng lui lại, có hơi ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, vừa rồi đã lợi dụng anh."
Vote
194
3109
hà hà
kết cái câu: mất mát đó chưa hẳn là không tốt,mà là vì sẽ có cái tốt hơn 👍
05/02
Nguyễn Thị Huy Huy
chờ ra từng chương 1mà chán quá
29/01