Đi tới bệnh viện gần đó, xe dừng lại, anh cũng trực tiếp ôm cô sải bước đi vào.
Bọn họ xuất hiện như vậy, cộng thêm Kiều Minh Húc rất đẹp trai, cho dù đi đến nơi nào cũng giống như hạc giữa bầy gà vậy. Vì vậy lập tức trở thành tiêu điểm của quần chúng.
"Cô gái kia thật hạnh phúc mà!"
Có cô gái hai mắt sáng lên, mặt đầy hâm mộ kêu la: "Nếu như tôi có bạn trai như vậy thì có chết cũng sẵn lòng."
"Ồ? Tôi biết người đàn ông kia, hình như là tổng tài của Kiều Thị, Kiều Minh Húc đấy. Đúng, là anh ấy!"
"Vậy... Cô gái kia là ai? Là bạn gái trước của anh ấy, hay là vợ hiện tại thế?"
"Không biết."
"Tôi cảm thấy chắc là bạn gái trước của anh ấy đấy? Tin bát quái giải trí đã nói rồi, nhiều năm qua Kiều Minh Húc vẫn chỉ có một bạn gái thôi, hơn nữa còn rất yêu bạn gái. Còn về phần vợ hiện tại của anh ấy, hình như cô ta không chừa thủ đoạn nào, thông qua người nhà của anh ấy để leo lên vị trí đó. Anh ấy lại không thích cô ta, làm sao có thể ôm cô ta tới bệnh viện được? Nhìn vẻ mặt của anh ấy, trông có vẻ rất lo lắng đấy."
"Nói cũng đúng. Khó trách Kiều Minh Húc sẽ thích Lâm Ngọc như vậy, dáng dấp rất đẹp nhỏ. Vóc người cũng tốt, da cũng mịn nữa."
"Ôi, nghe nói vợ hiện tại của anh ấy cũng rất xinh đẹp."
"Xinh đẹp thế nào thì cũng không thể che giấu được hành vi chen vào tình yêu của người khác để đạt được mục đích..."
...
Mạch Tiểu Miên nghe thấy những lời bàn tán to nhỏ kia, trong lòng không có cách nào bình tĩnh được.
Trước đây, khi nhìn những lời bịa đặt trên báo mạng, cô có thể cười một tiếng mặc kệ.
Nhưng mà bây giờ chính tai cô nghe được, tư vị kia...
"Để tôi xuống, tự tôi đi được."
Cô khẽ nói với Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc không để ý tới cô, tiếp tục đi về phía trước. Anh tìm được một bác sĩ quen thuộc của mình, đặt cô xuống dưới.
Vẻ mặt của bác sĩ kia vô cùng kinh ngạc nhìn anh, sau đó bắt đầu xử lý vết thương cho Mạch Tiểu Miên. Hơn nữa còn dặn dò trước khi vết thương khép lại, cố gắng đừng xuống đất đi bộ.
"Phải mất bao lâu mới có thể đi lại bình thường được?"
Kiều Minh Húc cau mày hỏi.
"Khoảng chừng ba ngày!"
"Không có thuốc đặc trị sao?"
"Kiều tổng, thuốc đặc trị cũng không thể làm cho vết thương của cô anh nhanh lành được. Tôi đã kê cho Kiều thiếu phu nhân loại thuốc trị vết thương tốt nhất rồi. Tuy nhiên, mỗi ngày tốt nhất nên tới đây xử lý một lần."
"Được!"
Kiều Minh Húc gật đầu, nói cảm ơn bác sĩ, sau đó đưa tay muốn ôm Mạch Tiểu Miên lần nữa.
"Không muốn, quá nhiều người nhìn thấy. Tôi xin lỗi."
Mạch Tiểu Miên ôm chặt bàn, không muốn để anh ôm lấy mình.
"Nhìn thì cứ nhìn thôi, có gì mà phải cố kỵ chứ?"
"Anh không có gì cố kỵ, nhưng tôi có."
Mạch Tiểu Miên vừa nghĩ tới những lời bàn tán vừa rồi, giống như mắc nghẹn ở cổ họng vậy, cực kỳ không thoải mái.
"Kiều tổng, bệnh viện chúng tôi có xe lăn, có thể cho anh mượn."
Bác sĩ ở bên cạnh nói.
"Có loại mới không, chưa có ai dùng quá ấy?"
"Có, sáng sớm hôm nay, bệnh viện vừa nhập một lô xe lăn về, để tôi bảo y tá mang tới cho anh một chiếc."
"Được, tôi mua."
Kiều Minh Húc không hề do dự nói.
Bác sĩ bảo y tá đẩy một chiếc xe lăn mới tinh tới.
Mạch Tiểu Miên vừa định tự mình ngồi lên, Kiều Minh Húc đã trực tiếp đưa tay ôm cô tới, giống như hai chân cô không thể cử động được vậy.
"Kiều thiếu phu nhân, Kiều tổng đối với cô thật sự yêu mến có thừa đấy."
Cô nhìn vào trong mắt bác sĩ kia, anh ta không nhịn được lắm mồm nói: "Ngay cả cô Lâm anh ấy cũng chưa từng đối đãi như vậy đâu."
Nghe anh ta nhắc tới Lâm Ngọc, bàn tay đỡ xe lăn của Kiều Minh Húc hơi cứng đờ lại, trong mắt lướt qua một tia sáng phức tạp.