Cô cũng hơi khẩn trương, muốn đứng từ bồn tắm lên, sau đó chuẩn bị tắm.
Kết quả, cái chân kia không biết tại sao lại bị chuột rút, khiến cô mất thăng bằng lảo đảo, ầm một tiếng, cả người ngã vào bồn tắm.
Mà bết bát nhất là, cả đầu cô đều chìm ngập trong nước, lập tức luống cuống tay chân. Thật vất vả mới thò đầu ra ngoài được, thêm vào đó chân còn đang chuột rút đau đớn, cô không tự giác được mà "A" lên một tiếng sợ hãi.
Kiều Minh Húc ở bên ngoài đọc sách nghe tiếng kêu hoảng sợ của cô, lập tức vội vàng ném sách, mở cửa vọt vào phòng tắm.
Trong bồn tắm máu me đỏ rực...
Người phụ nữ Mạch Tiểu Miên kia thì tóc tai bù xù, tay chân luống cuống giống hệt như một người bị chết chìm vậy. Hai chân co quắp lại một cách khó hiểu...
"Mạch Tiểu Miên!"
Kiều Minh Húc bị dọa đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, vừa kêu tên cô, vừa tiến lên đưa tay ôm cô ra khỏi bồn tắm.
"Chân... chân tôi bị chuột rút..."
Mạch Tiểu Miên ôm cái chân bị chuột rút kia, nói: "Mau giúp tôi kéo, kéo đi!"
"Chuột rút là chuyện nhỏ, cô bị thương ở đâu?"
Kiều Minh Húc bị màu đỏ rực trong bồn tắm dọa sợ, cũng không chú ý tới lúc này Mạch Tiểu Miên không mặc quần áo, ánh mắt nóng nảy dò xét người cô, muốn tìm nơi nào bị chảy máu.
Người cô đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, Mạch Tiểu Miên lúc này mới phản ứng lại là mình không mặc quần áo, bèn hoảng hốt kêu to lên: "Anh buông tôi ra, mau buông tôi ra."
Cô cử động, làm cho bộ ngực cũng rung lên theo, vừa vặn rơi vào trong mắt Kiều Minh Húc.
Lúc này Kiều Minh Húc mới biết cả người cô đang trần như nhộng, theo phản xạ có điều kiện buông lỏng tay ra một chút...
Mạch Tiểu Miên đáng thương lại "ầm" một tiếng, té nhào trên mặt đất, tư thế ngã cực kỳ khó coi, cảnh xuân trên cơ thể bị Kiều Minh Húc nhìn thấy rất rõ ràng.
Mạch Tiểu Miên dưới tình thế cấp bách vội vàng xoay người lại, để mình nằm sấp trên mặt đất, đưa lưng về phía Kiều Minh Húc.
Điều hỏng bét là, bởi vì kinh nguyệt nên bắp đùi cô toàn là máu, nhuộm cả da thịt trắng nõn của cô, khiến người ta cảm thấy cực kỳ quyến rũ cám dỗ.
Yết hầu của Kiều Minh Húc lăn lên lăn xuống trong cổ họng mấy lần, một hơi nóng từ bụng dưới trực tiếp truyền đến, khiến hô hấp của anh trong nháy mắt trở nên dồn dập...
Anh dùng sức lắc đầu, sau đó giữ cho đầu óc mình thanh tỉnh, lập tức kiềm chế kích thích, lấy khăn tắm lớn từ trên kệ để quần áo gỡ xuống, khoác lên người Mạch Tiểu Miên. Đem cả thân thể cô gói lại, sau đó ôm ra ngoài, đặt lên giường.
Giờ phút này Mạch Tiểu Miên đã mắc cỡ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Nhìn thấy chăn bông ở ngay bên cạnh, dù muốn hay không cô cũng để cho cả người, kể cả đầu, mặt đều rúc vào chăn, tránh ánh mắt của Kiều Minh Húc.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Kiều Minh Húc vừa tức giận vừa buồn cười.
Anh cũng biết, màu đỏ rực trong bồn tắm kia không phải là máu do cô bị thương, mà là máu kinh nguyệt của cô. Vì vậy cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
"Đứng dậy!"
Kiều Minh Húc đưa tay, cách tấm chăn, đánh vào mông cô, nói: "Đừng làm bẩn giường của tôi!"
"Anh đi trước đi!"
Mạch Tiểu Miên trốn ở trong mền kêu la.
"Được!"
Kiều Minh Húc đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Nghe được tiếng đóng cửa, Mạch Tiểu Miên bèn lặng lẽ thò đầu ra khỏi chăn, nhìn thấy anh thật sự đã đi rồi mới nhanh nhẹn vén chăn lên, bọc khăn tắm lại, co chân bị thương lên tiếp tục tiến vào phòng tắm, sau đó khóa cửa lại.