Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 156: Tân hôn khó xử (40)




Cô tắm rửa sạch sẽ, vội vã tẩy sạch những mùi tanh trên người kia đi, thay quần áo mới, ngồi trên xe lăn tự đẩy mình ra ngoài.
Kiều Minh Húc đứng ở cửa phòng tắm đợi, nhìn thấy cô đi ra mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sao anh lại ở chỗ này?"
Mạch Tiểu Miên hỏi.
"Còn không phải sợ cô lại vụng về xảy ra tai nạn sao?"
Kiều Minh Húc đưa tay về phía tay cầm xe lăn, đẩy cô đi, nói.
"Mới vừa rồi tôi tắm anh vẫn luôn đứng ở cửa sao?"
"Ừ."
"Anh..."
Mạch Tiểu Miên nghĩ đến vừa rồi mình tắm rửa ở bên trọng, động táp tắm táp kia, một người đàn ông như Kiều Minh Húc đứng ở bên ngoài nghe tiếng nước chảy...
Gương mặt cô xấu hổ đỏ bừng lên...
Về phần Kiều Minh Húc, mới vừa rồi ở ngoài cửa nghe tiếng nước chảy rào rào bên trong, trong đầu anh bắt đầu hiện lên hình ảnh cô trần truồng rơi vào bồn tắm...
Nhưng mà cũng không bị kích thích quá nhiều nữa, chỉ là dựa vào tiếng động trong đó tưởng tượng ra một vài hình ảnh mà thôi...
Kiều Minh Húc đẩy cô ra ngoài sân thượng, khom người xe bao ni lông bọc hai chân cô ra.
May mà bên trong chỉ hơi ướt một ít, cũng không ảnh hưởng nhiều, bèn thở phào một hơi.
Mạch Tiểu Miên nhìn anh cúi đầu, lại nghĩ đến cả người trần như nhộng của cô bị anh nhìn thấy, hơn nữa lại còn ôm lên nữa. Cô vừa thấy xấu hổ vừa khẩn trương, trái tim cũng lập tức đập nhanh hơn...
"Tốt lắm!"
Kiều Minh Húc đứng thẳng người lên, nhìn thấy tóc cô còn ướt nhẹp, bèn nói với cô: "Nhanh sấy khô tóc đi."
"Ừ."
Kiều Minh Húc đưa máy sấy cho cô, còn cắm điện sẵn.
Mạch Tiểu Miên cầm máy sấy, giơ tay lên muốn sấy thì phát hiện ra cánh tay phải vừa rồi té vào bồn tắm bị đập có hơi đâu, động tác kia cũng không lưu loát lắm.
"Em sẽ không ngốc đến nỗi ngay cả sấy tóc cũng không biết đấy chứ?"
Kiều Minh Húc nhìn cô ở bên cạnh vụng về sấy tóc, vừa mắng vừa bất lực, không nhịn được hỏi.
"Cánh tay vừa rồi bị va chạm nên lúc nâng lên có hơi đau."
Mạch Tiểu Miên nói thật.
"Để tôi!"
Kiều Minh Húc quả thực không nhịn nổi nhìn cô sấy tóc như vậy, bèn cầm máy sấy lại, sấy lên tóc cô.
Tóc anh tương đối ngắn, từ trước đến nay sau khi gội đầu xong chỉ cần dùng khăn lông xoa khô một chút là được, căn bản không cần dùng máy sấy.
Hơn nữa, anh cũng là lần đầu tiên giúp người ta sấy tóc, động tác cũng không lưu loát lắm, lúc sấy lại đưa tới gần mái tóc của Mạch Tiểu Miên.
Tóc cô nhanh chóng bị cuốn vào bên trong, đau đến mức Mạch Tiểu Miên phải kêu to lên.
Một mùi tóc khét nhanh chóng tản ra...
Kiều Minh Húc sợ hãi vội vàng rút nguồn điện.
Mà tóc của Mạch Tiểu Miên vẫn còn một chòm bị cuốn ở bên trong.
"Thật xin lỗi!"
Kiều Minh Húc nhìn thấy dáng vẻ muốn khóc của cô, vội vàng nói xin lỗi, chậm rãi nghĩ cách lấy lọn tóc kia ra.
"Trực tiếp cắt đi!"
Mạch Tiểu Miên có hơi không nhịn được nói.
Kiều Minh Húc suy nghĩ một chút, để cô cầm máy sấy, sau đó đi tìm cây kéo, lấy chòm tóc bị cuốn vào máy sấy kia cắt đứt.
Mái đầu của Mạch Tiểu Miên được giải phóng.
"Còn nói tôi vụng về à? Chưa từng giúp ai sấy tóc sao, còn làm tóc người ta cuốn vào máy sấy nữa chứ. Anh không phải là muốn mưu sát người tài đấy chứ?"
Mạch Tiểu Miên sờ tóc mình, bất mãn nói.
"Cô mà là người có tài bị tôi mưu sát ấy à?"
Mặc dù Kiều Minh Húc có hơi áy náy, nhưng vẫn hừ lạnh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.