"Mẹ kiếp! Đáng tiền như vậy sao?"
Mạch Tiểu Miên không nhịn được kêu lên, hơn nữa lại còn nói tục.
"Cũng không nhìn thử xem thân phận của tôi là gì!"
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn cô nói: "Bởi vì đó là tôi cơ mà, bây giờ cô chụp ảnh giường chiếu của tôi, giá cũng tuyệt đối sẽ không thấp."
"Vậy anh cảm thấy ảnh tôi ngủ có thể tới khoảng 100.000 tệ không?"
Mạch Tiểu Miên lập tức nghĩ đến mái ấm tình thương, cũng muốn như vậy. Nếu như một tấm ảnh có thể mua với giá 100.000 tệ, cô có thể rảnh rỗi để cho người ta chụp vài tấm ảnh của mình. Sau đó dùng số tiền đó để tu bổ mái ấm tình thương, tránh cho việc kinh doanh của Dương Tần gặp khó khăn.
Kiều Minh Húc lập tức cẩn thận nhìn thấy cô, tròng mắt đen trầm xuống, nói: "Em đừng nghĩ tới việc bán ảnh cá nhân mà ném mặt mũi tôi đi chứ!"
"Thích thể diện, hư vinh."
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nhìn anh, nói: "Dễ kiếm tiền như vậy lại không kiếm, anh là dân làm ăn cơ mà, việc này đâu có ảnh hưởng gì đến lợi ích hay làm thua thiệt gì anh chứ?"
"Tôi không kiếm loại tiền mà cần phải bán mặt mình như vậy! Mạch Tiểu Miên, tôi cảnh cáo em lần nữa, nếu như em vì chút tiền nhỏ kia mà không quan tâm đến mặt mũi của nhà họ Kiều chúng tôi, tôi có thể có lý do để hủy hợp đồng. Hơn nữa đương nhiên sẽ đuổi em ra khỏi cửa ngay.
Kiều Minh Húc cực kỳ nghiêm túc nhìn cô, nói.
"Biết rồi."
Mạch Tiểu Miên cũng không phải là không biết chừng mực.
Chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, cô vẫn hiểu.
Mới vừa rồi chỉ là lời nói đùa của cô mà thôi.
"Đã biết thì tốt! Ngủ đi!"
Kiều Minh Húc lại nằm xuống một lần nữa.
Mạch Tiểu Miên đau lòng nhìn điện thoại di động vỡ nát của mình, bởi vì chính mình vốn đuối lý, cũng không tiện đòi anh bồi thường điện thoại. Không thể làm gì khác hơn là ném nó sang một bên, cực kỳ buồn bực trùm đầu ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại, mở mắt đã thấy ánh sáng mặt trời chiếu vào khung cửa sổ, rọi vào giường.
Tuy nhiên, trên giường lại không có người, chăn được xếp gọn chỉnh tề. Kiều Minh Húc lại rời giường sớm hơn so với cô.
Cô theo thói quen đưa tay sờ điện thoại di động, muốn nhìn xem thử đã mấy giờ rồi. Tuy nhiên lại mò tới một chiếc điện thoại xa lạ.
Trông điện thoại này khá mới, là loại Iphone 6 mới nhất.
Đây là điện thoại di động của ai vậy?
Cô nghi hoặc cầm điện thoại lên, nhìn hình nền, lại phát hiện là hình ảnh cô trùm chăn ngủ.
Bết bát hơn chính là, hình như khóe miệng còn chảy nước miếng...
Cái này...
Cô ngạc nhiên định mở màn hình ra nhìn xem thử, phát hiện vân tay để mở lại là của chính cô.
Là anh sao.
Trong lòng cô có dự cảm nào đó, bèn kiểm tra số điện thoại di động.
Quả nhiên là số điện thoại di động của cô.
Trong nháy mắt cô đã biết, đây là điện thoại Kiều Minh Húc bồi thường cho cô, hơn nữa còn giúp cô bỏ sim vào sẵn rồi.
Cô thử bấm số điện thoại của Kiều Minh Húc.
Rất nhanh đã tiếp thông, giọng nói trầm thấp của Kiều Minh Húc truyền đến: "Tỉnh rồi sao?"
"Ừ."
"Vậy tôi lên."
Kiều Minh Húc cúp điện thoại, sau đó rất nhanh đã nghe thấy âm thanh "thịch thịch" bước lên lầu của anh.
Cửa phòng đẩy ra, Kiều Minh Húc tiến vào, nhìn thấy cô với đầu tóc rối như ổ gà ngồi dưới đất chơi điện thoại di động, khóe môi bất giác nhếch lên.
Không biết tại sao, hai ngày nay mỗi lần nhìn Mạch Tiểu Miên, anh lại có hơi muốn cười.
Nhìn thấy anh đi vào, Mạch Tiểu Miên dùng tay giơ điện thoại lên, hỏi: "Đây là anh bồi thường cho tôi sao?"
"Ừ."
"Xem như là anh có lương tâm, tôi còn đang rầu hôm nay không có thời gian đi mua điện thoại đây. Đúng rồi, điện thoại này anh mua lúc nào vậy? Không phải sáng sớm anh đã chạy đến tiệm mua điện thoại di động đấy chứ?"
Mạch Tiểu Miên có hơi cảm động nói.