"Đừng dùng loại suy nghĩ nghèo nàn của mình mà nhìn nhận vấn đề của người khác. Cho dù tôi cần cái gì thì chỉ cần một cuộc điện thoại thôi. Cho dù là sáng sớm hay nửa đêm cũng sẽ nhanh chóng có người đưa tới."
Kiều Minh Húc hơi giễu cợt nói.
"Có tiền có thể sai khiến ma quỷ cũng được mà!"
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nhìn anh, nói: "Không phải chỉ nhiều hơn người ta vài đồng tiền thôi sao, còn bày ra dáng vẻ tự cao tự đại như thế. Khó trách mọi người đều ghét người giàu, hóa ra là do vẻ mặt thiếu đòn ấy."
"Cái gọi là trong lòng ghét người giàu, chỉ là do bản thân người đó vô dụng nên bất bình mà thôi. Có bản lĩnh thì tự mình kiếm tiền xem.
"Chậc chậc, nói giống như anh rất có bản lĩnh vậy. Anh chỉ là đầu thai tốt mà thôi, nếu ném anh trên đường, để anh giống hệt những người kia, bắt đầu từ con số không, sau lưng còn gánh vác trách nhiệm gia đình, để xem anh còn ngạo mạn thế nào, ghét người giàu ra sao."
"Đầu thai cũng là một loại năng lực đấy."
Kiều Minh Húc nhún vai, nói: "Cũng không phải tôi kiêu ngạo, nhưng nếu đổi những người khác ở vị trí của tôi, chưa chắc bọn họ đã làm giỏi hơn tôi."
"Anh lợi hại!"
Mạch Tiểu Miên lười nói vấn đề này với anh, bảo anh giúp đẩy xe lăn tới.
Kiều Minh Húc trực tiếp khom người ôm cô đến xe lăn, đẩy cô đi đánh răng rửa mặt.
Làm xong tất cả những chuyện này, anh lại ôm cô xuống lầu, đặt trên ghế sô pha.
Thím Lý bèn hỗ trợ mang xe lăn xuống.
Lúc này ngoài cửa có vài chiếc xe tới.
Sau đó Mạch Tiểu Miên nhìn thấy có người xách túi lớn túi nhỏ đem vào, để cho Kiều Minh Húc ký nhận.
Cô nhìn những chiếc túi kia một chút, phát hiện đều là những nhãn hiệu quần áo nổi tiếng, liền biết đó là quần áo ngày hôm qua Kiều Minh Húc bảo người ta đưa tới.
Kiều Minh Húc để cho thím lấy mang quần áo cùng giày dép lên lầu, treo vào tủ, dọn dẹp lại.
"Này, đây là mua quần áo cho tôi sao? Có cần thử trước xem có thích hợp không? Nếu mặc không hợp cũng có thể trả hàng lại."
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn chân cô, nói: "Chân em còn bị thương, không thể thử quần áo được đâu."
"Được rồi, tổng tài bá đạo ạ!"
Mạch Tiểu Miên bất đắc dĩ liếc nhìn anh.
Lúc này Kiều Minh Húc đã mang hòm thuốc hôm qua lấy về từ bệnh viện ra để đổi thuốc vết thương ở chân cho Mạch Tiểu Miên, bảo cô tự thay thuốc.
"Chân tôi dài, muốn tự đổi thuốc có chút khó khăn."
Vì vừa rồi anh mới ra vẻ bá đạo, Mạch Tiểu Miên liền cố ý đưa chân nồng nặc mùi thuốc đến trước mặt anh, nói: "Anh đổi giúp tôi đi!"
Kiều Minh Húc có hơi chán ghét nhíu mày nói: "Tôi có bệnh sạch sẽ!"
"Chồng à!"
Mạch Tiểu Miên cố ý kéo dài giọng gọi anh.
Nghe thấy vậy, da gà da vịt của Kiều Minh Húc lại nổi lên, nói: "Gọi tên tôi."
"Chồng ơi, giúp người ta một tay đi mà?"
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của anh, bèn nổi lên ý định trêu chọc, cố ý học giọng điệu con nít của Lâm Chí Linh, van nài anh.
Không biết tại sao khi Kiều Minh Húc nghe thấy cô gọi như vậy, trong lòng bất giác mềm nhũn ra, ngoan ngoãn ngồi xổm người xuống, đặt chân cô lên ghế dài, sau đó bắt đầu mở băng gạc ra cho cô.
Bên trong băng gạc là da thịt bị thối rữa, cực kỳ khó nhìn đập vào mắt anh.
Theo lý thuyết, khi Kiều Minh Húc nhìn thấy loại chuyện này, anh phải cảm thấy dơ bẩn buồn nôn mới đúng.
Nhưng đối với Mạch Tiểu Miên, lại hết lần này đến lần khác không có vấn đề gì cả. Anh bắt đầu nghiêm túc tỉ mỉ giúp cô khử trùng vết thương, sau đó thoa thuốc lên.
Thím Lý từ dưới lầu đi lên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, kinh ngạc đến nỗi miệng há to không khép lại được.
Thím Lý ở nhà họ Kiều làm giúp việc hơn mười năm, đối với Kiều Minh Húc cũng tương đối quen thuộc. Sau khi nhà nghỉ dưỡng bên này xây xong, cách nơi ở của bà cũng tương đối gần nên liền mời bà đến đây để giúp đỡ.
Kiều Minh Húc ở trong lòng bà, là một vương tử cao ngạo sạch sẽ, sẽ không vì bất kỳ người nào mà ngồi xổm xuống, càng không đi tiếp xúc với đồ bẩn đâu.
Trước kia, bà cũng từng thấy hình ảnh Kiều Minh Húc cùng Lâm Ngọc chung đụng với nhau rất nhiều lần rồi.
Lúc nào bà cũng thấy, Lâm Ngọc luôn tỉ mỉ đối đãi, chăm sóc cho anh, mà anh thì thoải mái yên tâm tiếp nhận.
COs một lần chân của Lâm Ngọc cũng bị vỏ sò làm bị thương.
Nhưng đều là bà hỗ trợ rửa vết thương thay thuốc, Kiều Minh Húc chỉ đứng từ xa nhìn, vẻ mặt tựa như chỉ cần lại gần sẽ nôn ra ngay vậy.
Nhưng hai ba ngày này, bà lại nhìn thấy Kiều Minh Húc mang dáng vẻ khác.
Dương như anh đối xử với Mạch Tiểu Miên đặc biệt tốt, chuyện gì cũng tự mình giúp cô cả, thậm chí là ôm cô lên xuống.
Chuyện này có thể hiểu là tình cảm tân hôn giữa hai vợ chồng son.
Nhưng anh vì cô tự mình thay băng gạc bôi thuốc thì lại rất không bình thường.
Ngay hôm qua, Lâm Ngọc tìm thím Lý, đưa thím một sợi dây chuyền vàng, muốn để bà báo cáo tình huống ban ngày của Kiều Minh Húc cùng Mạch Tiểu Miên cho cô ta.
Thím lý vốn dĩ muốn từ chối, nhưng lại bị Lâm Ngọc uy hiếp dụ dỗ nên chỉ có thể đành tiếp nhận.
Tuy nhiên, tình huống bà báo cáo cho Lâm Ngọc, đều là những chuyện râu ria không quan trọng, cũng không nói về chuyện Kiều Minh Húc ôm Mạch Tiểu Miên.
Bởi vì bà càng thích Mạch Tiểu Miên hơn, cảm thấy dù bề ngoài Mạch Tiểu Miên trông rất lạnh nhạc, nhưng ánh mắt ấy lạ ôn hòa dễ thân cận. Trên người có một loại khí chất làm người khác phải yêu quý mình.
Bình thường Lâm Ngọc đối với bà cũng khách khí, thậm chí còn thường xuyên bày ra dáng vẻ lễ phép thân thiết. Nhưng bà vẫn cảm thấy trông Lâm Ngọc có chút không vừa mắt.
Còn về phần không vừa mắt chỗ nào, bà cũng không biết. Chỉ biết người của nhà họ Kiều, ngoại trừ Kiều Minh Húc ra, những người khác dường như không muốn tiếp xúc với Lâm Ngọc.
Vì vậy, bà cũng không làm chuyện tổn hại đến nguyện vọng của người nhà họ Kiều, để cho Lâm Ngọc tức giận tới phá hư chuyện của Kiều Minh Húc cùng Mạch Tiểu Miên.
Từ góc độ một người đứng xem, bà cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi, đi chung với nhau, hay cả thần thái cũng có gì đó rất ăn ý, ấm áp.
Bà nhất định phải bảo vệ cuộc hôn nhân này của hai người bọn họ.
Thím Lý thấy Kiều Minh Húc cùng Mạch Tiểu Miên tranh cãi với nhau thì càng thêm ngạc nhiên.
Kiều Minh Húc vẫn luôn là một người cực kỳ kín tiếng, đối với bất cứ ai đều không muốn nói nhảm nhiều hơn một câu.
Nhưng ở trước mặt Mạch Tiểu Miên, anh giống như buông lỏng toàn thân vậy. Biểu cảm cũng bắt đầu có các loại biến hóa, dáng vẻ nói chuyện cũng trông giống một người bình thường. Thậm chí còn sẽ bày trò nói những lời vô liêm sỉ. Thật đúng là hiếm thấy mà.
Bà không nhịn được đi ra khỏi nhà, lặng lẽ gọi điện thoại cho Trịnh Thái Mai, báo cáo lại tình huống trước mắt của đôi vợ chồng son.
"Tốt tốt tốt!"
Trịnh Thái Mai nghe xong vô cùng cao hứng, bèn nói cho Kiều Hoành Vũ cùng Kiều Thanh Biết.
Kiều Thanh đã sớm đoán được, nói: "Cha biết ngay mà, Tiểu Miên thích hợp với Minh Húc nhất."
"Cha à, cha đúng thật là lợi hại."
Trịnh Thái Mai khen ngợi nói.
"Cha tuổi đã cao, trải đời nhiều rồi, cũng xem xét qua vô số người. Từ lần đầu tiên nhìn thấy con bé Tiểu Miên kia đã có cảm giác nó khác biệt, có thể cùng Minh Húc đi với nhau đến cuối cùng."
Kiều Thanh đang vì bản thân sáng suốt ép cưới thành công mà vẻ mặt vô cùng tự đắc.
"Vâng, con bé Tiểu Miên kia nhìn bề ngoài rất thành thục, nhưng ánh mắt lại vô cùng trong suốt, hiền hậu, ôn hòa, giống như mẹ vậy."
Kiều Hoành Vũ gật đầu lên tiếng nói.
"Em cũng thích Tiểu Miên."
Trịnh Thái Mai cũng gật đầu trả lời.