"Đã thay xong."
Cô vội vàng thay giày ra, đổi về dép như ban đầu.
Kiều Minh Húc đẩy cửa đi vào, thấy cô ngồi trên xe lăn, đôi mắt chợt lóe sáng lên.
Váy dài đỏ thẫm vừa người khiến gương mặt vốn mang vẻ trong trẻo lạnh lùng của cô như được bao quanh bởi sự ấm áp, nổi bật trên làn da trắng nõn như tuyết, đặc biệt thướt tha.
Đôi chân thon dài đầy đặn của cô như ẩn như hiện thấp thoáng dưới lớp váy. Anh rất muốn biết, lúc cô đứng lên rốt cuộc có bao nhiêu mê người.
"Em đứng lên tôi xem thử có vừa người không nào?"
Anh từ trước đến nay vẫn luôn là người thuộc phái hành động, đã nghĩ thì phải làm. Vì vậy lập tức nói ra suy nghĩ của mình.
"Vừa người lắm."
Mạch Tiểu Miên làm gì biết được ý đồ của anh, vẫn cứ tiếp tục ngồi đó, nói: "Không cần anh xem đâu, vừa rồi tôi đã soi gương rồi."
"Đứng lên nhìn thử một chút nào!"
Giọng điệu của Kiều Minh Húc mang theo vẻ không thể thương lượng được.
"Được rồi!"
Dù sao quần áo này cũng là người ta trả tiền mua, muốn xem thử hiệu quả một chút cũng là chuyện đương nhiên. Cô cũng không phản kháng nữa, tiếp tục dùng gót chân không bị thương đứng lên.
Lúc đứng lên, trông chiếc váy này giống như được thiết kế cho cô vậy, cực kỳ phong tình. Ánh mắt Kiều Minh Húc lại sáng rõ, nói: "Ừ, không tệ."
"Chỉ là không tệ thôi à?"
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nói: "Chiếc váy hơn 10.000 tệ, anh chỉ đánh giá không tệ sao, nó sẽ khóc đấy."
"Váy khá đẹp, em cũng không tệ."
Kiều Minh Húc trả lời.
"Có ý gì?"
Mạch Tiểu Miên nhất thời không phản ứng kịp xem lời của anh rốt cuộc có ý gì, chỉ ngạc nhiên hỏi.
"Cô gái ngốc!"
Kiều Minh Húc đưa tay gõ đầu cô một cái, nói: "Ý tôi là khen em mặc váy cũng không tệ đấy, đẹp lắm."
"Cảm ơn."
Mạch Tiểu Miên cực kỳ kích động, nói: "Tôi cũng cảm thấy cực kỳ xinh đẹp."
"Cô gái này, có ai nói với em rằng lúc người khác khen mình nên cần khiêm tốn một chút không?"
Kiều Minh Húc giễu cợt nói.
Mạch Tiểu Miên hơi đỏ mặt lên, đáp: "Tôi đây không phải là học theo anh sao?"
"Hừ."
Kiều Minh Húc hừ một tiếng, khom người xách đôi giày trên mặt đất lên, đưa cho cô, nói: "Cầm giày trước đã, đợi lúc trở về nhà mẹ em rồi mang vào sau. Bây giờ đi vào chỉ có nước chịu tội mà thôi."
"Ừ."
Mạch Tiểu Miên đáp ứng, bỗng nhiên hỏi lại: "Còn lúc trở về nhà anh thì sao? Tôi không thể chỉ mang dép chứ?"
"Người nhà tôi sẽ hiểu thôi. Huống chi bây giờ cũng không được gọi nhà tôi nữa, cũng là nhà của em mới đúng. Đừng quên, ở trong mắt người ngoài, em đã gả vào nhà họ Kiều, là người của nhà họ Kiều."
"Được rồi, là nhà chúng ta."
Đối với nhà họ Kiều, Mạch Tiểu Miên vẫn là người xa lạ, tạm thời chưa cảm thấy thân thuộc lắm.
Đây cũng là tâm lý bình thường khi gả vào nhà người khác.
Dù là gả rất nhiều năm thì vẫn cảm thấy nhà mẹ là nhà mình, nhà chồng là nhà người ta.
Mạch Tiểu Miên cầm giày, Kiều Minh Húc ôm cô xuống lầu, trực tiếp nhét cô ngồi vào ghế sau, sau đó bảo thím Lý lấy xe lăn bỏ vào cốp.
Anh ngồi lên ghế lái, bắt đầu lái xe.
Mạch Tiểu Miên nhìn ghế phụ bên cạnh anh, bèn không nhịn được hỏi: "Ghế phụ bên cạnh anh có phải đặc biệt để lại cho Lâm Ngọc ngồi không?"
"Ách? Không phải."
Kiều Minh Húc trả lời.
Vậy tôi muốn ngồi vào chỗ ghế phụ đó."
"Không được, em ngồi phía sau."
Kiều Minh Húc từ chối.
"Nếu không phải đặc biệt cho Ngọc Ngọc ngồi, vậy sao tôi lại không thể ngồi? Tôi thích ngồi ở ghế phụ bên cạnh tài xế."
Không biết tại sao Mạch Tiểu Miên lại khăng khăng như vậy, mãnh liệt yêu cầu nói.
"Không được là không được."