"Cho dù tôi là một người vợ trên danh nghĩa của anh cũng không thể ngồi trên ghế phụ bên cạnh, anh phải cho tôi một lý do hợp lý mới được."
Mạch Tiểu Miên kiên quyết cho rằng, anh không chịu để cô ngồi ở ghế phụ bên cạnh, chắc chắn là vì đó là vị trí của Lâm Ngọc.
"Theo điều tra của chuyên gia, lúc xảy ra tai nạn xe cộ, tài thế theo bản năng sẽ tự bảo vệ mình, tránh nguy hiểm. Mà chỗ ngồi bên cạnh tài xế sẽ trở thành vị trí nguy hiểm nhất."
Kiều Minh Húc đáp.
Nghe anh nói như vậy, lòng Mạch Tiểu Miên chợt trở nên khác lạ.
Đúng vậy, cô cũng đã từng giám định qua hiện trường tai nạn xe cộ vài lần, thương vong tương đối lớn. Mà thường chính là vị trí ngồi kế bên ghế tài.
Tuy nhiên, cô cũng không để ý chuyện này lắm, bình thường ngồi xe người khác vẫn tương đối thích ngồi ở ghế phụ hơn. Dù sao tầm mắt cũng tương đối rộng rãi, thoải mái hơn.
Còn về phần tai nạn xe cộ nguy hiểm kia, tỷ lệ xảy ra rất nhỏ.
Nhưng không ngờ, mỗi lần Kiều Minh Húc yêu cầu cô không ngồi ở ghế phụ, lại không phải vì vị trí đó là của Lâm Ngọc, mà là vì nghĩ đến an toàn của cô.
Cô cũng hơi cảm động.
Còn chuyện Kiều Minh Húc có phải vì không để cô ngồi ở vị trí của Lâm Ngọc mà giải thích bài bản vậy hay không, cô cũng lười tra hỏi, cũng không yêu cầu ngồi ở bên cạnh ghế tài nữa.
Xe trở lại nhà họ Kiều, lúc dừng xe lại, đã phát hiện cô nhóc Kiều Mai Kim đứng sẵn ở một bên.
Cô còn chưa mở cửa ra, Kiều Mai Kim đã mở cửa ra trước, mặt đầy kích động kêu la: "Chị dâu, cuối cùng chị cũng về nhà rồi! Mai ra đây, em muốn chơi với chị!"
MK, chân của chị dâu em bị thương, không thể tùy ý đi lại được.
Kiều Minh Húc vừa nói, vừa mở cốp xe ra, lấy xe lăn, sau đó đẩy Kiều Mai Kim sang một bên, trực tiếp ôm Mạch Tiểu Miên từ trong xe ra, đặt ngồi lên xe lăn.
"Oa oa oa! Anh à, anh thật sự đúng là yêu thương chị dâu nhỉ? Ngày hôm qua em xem video kia, còn tưởng rằng em bị hoa mắt nữa chứ, hóa ra thật sự là anh sao?"
Kiều Minh Húc cực kỳ khoa trương kêu lên.
"Con nhóc thối này, ngay cả anh trai em mà cũng không nhận ra?"
Kiều Minh Húc cực kỳ trìu mến đưa tay quẹt lên cái mũi nhỏ của Kiều Mai Kim.
"Thật không nhận ra đấy, anh chưa từng ôm em, mà lại ôm chị dâu. Em ghen đấy nhé."
Kiều Minh Húc cố ý bĩu môi, giả bộ bày ra dáng vẻ ghen tuông bất mãn nói.
"Em có gì tốt mà ôm chứ, gầy trơ xương, ôm không thoải mái chút nào."
"Vậy ý của anh là, chỉ có ôm chị dâu mới thoải mái sao. Ồ, em biết rồi, anh cứ ôm chị dâu đi. Em không ngại, dù sao tương lai em cũng sẽ có người ôm."
Kiều Mai Kim quay đầu, nhìn gương mặt hơi ửng đỏ của Mạch Tiểu Miên, đưa tay ôm cổ cô, ở bên tai cô lặng lẽ nói: "Chị dâu à, chị thật sự lợi hại đấy, xem ra chị đã chinh phục được anh trai em rồi."
Mạch Tiểu Miên có hơi lúng túng, có hơi thẹn thùng trách móc, không biết nên nói gì cho phải.
Lúc này, Kiều Thanh cùng vợ chồng Kiều Hoành Vũ cũng đi ra.
Bọn họ đã được thím Lý báo cáo trước, biết hai chân Mạch Tiểu Miên bị thương, không tiện đi bộ. Vì vậy thấy cô ngồi trên xe lăn cũng không kinh ngạc gì.
Tuy nhiên, mới vừa rồi ở trong phòng bọn họ cũng nhìn thấy hình ảnh Kiều Minh Húc quan tâm ôm Mạch Tiểu Miên vào lòng, xác nhận thím Lý thật sự không hề nói phóng đại lên. Hai người bọn họ chung đụng rất tốt, Kiều Minh Húc cũng không hề khắc nghiệt với Mạch Tiểu Miên.
Chuyện này làm cho bọn họ hoàn toàn yên lòng.
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy trưởng bối tới, cũng không tiện ngồi, vội vàng muốn đứng lên hành lễ, lại bị Kiều Thanh ngăn cản, ông nói: "Tiểu Miên, chúng ta biết chân con bị thương mà, cứ ngồi là được, không cần đứng lên đây, tránh cho vết thương trở nặng."