Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 166: Ngày thứ ba lại mặt (2)




"Đương nhiên có thể, đợi tí nữa chúng ta ăn cơm, heo vàng này chắc là sẽ được dọn lên bàn ăn thôi."
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn cô, hỏi: "Không phải bây giờ em đang thèm ăn đấy chứ?"
"Có hơi."
Mạch Tiểu Miên thật thà nói: "Nghe nói mùi vị heo quay ở Ngọc Đình Hiên của thành phố A khá ngon. Heo vàng này của anh chắc cũng là tác phẩm của Ngọc Đình Hiên chứ nhỉ?"
"Ừ."
Kiều Minh Húc gật đầu.
"Thật là thèm ăn."
Vì thế Mạch Tiểu Miên không nhịn được dùng đầu lưỡi liếm đôi môi khô khốc một chút.
Kiều Minh Húc nhìn thấy động tác này, bỗng nhiên anh cảm thấy miệng lưỡi cũng khô theo, không tự chủ được mà mím môi lại.
Nhìn thấy anh mím môi, Mạch Tiểu Miên không rõ chân tướng cũng cười hỏi: "Anh cũng muốn ăn sao?"
Nhìn khóe môi cô vì cười mà hơi vểnh lên, Kiều Minh Húc lại cảm giác mình càng khát nước hơn.
Vì để che giấu, anh bèn mở cửa xe, từ bên trong lấy ra một chai nước, ngửa đầu uống cạn.
Mạch Tiểu Miên nhìn yếu hầu của anh theo động tác uống nước mà lên xuống, cảm thấy cực kỳ quyến rũ.
Cho đến bây giờ cô cũng chưa từng biết, yết hầu cũng có thể gắn với từ quyến rũ được.
Có một loại cảm giác kích động muốn cắn yết hầu của anh.
Tuy nhiên, chỉ là một sự kích động bình thường thôi, cô cũng không vì vậy mà đánh mất lý trí.
Kiều Minh Húc uống cạn sạch một chai nước, cúi đầu nhìn Mạch Tiểu Miên một lần nữa. Cũng không biết là vô tình hay cố ý mà ánh mắt của anh lại dừng lại nơi đôi môi anh đào đang mím chặt lại của cô, sau đó lại cảm thấy khát.
Đáng chết!
Sao anh lại khát thành như vậy chứ?
Thật giống như không được thỏa mãn ấy.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, tất cả đã được chuẩn bị xong, bây giờ chúng ta có thể đi rồi."
Tài xế phụ trách chở quà về nhà mẹ đẻ theo phong tục Ngày thứ ba lại mặt nói
"Được!"
Kiều Minh Húc cũng kéo ghế cửa sau ra, ôm Mạch Tiểu Miên vào, sau đó chui vào ghế lái, không nhìn môi cô nữa, cảm giác khát nước cũng chợt biến mất.
Xe đi tới tiểu khu của nhà họ Mạch.
Xe nhỏ của Kiều Minh Húc, cùng toàn bộ xe tải chở quà phía sau dừng lại trên mảnh đất trống.
"Đưa giày kia cho tôi."
Mạch Tiểu Miên vội vàng nói với Kiều Minh Húc, cô nhìn thấy cha mẹ mình đã từ bên kia đi tới, tuyệt đối không thể để cho bọn họ thấy cô bị thương được.
Kiều Minh Húc cũng từ dưới ghế phụ bên kia, cầm giày ra đưa cho cô.
Mạch Tiểu Miên mang vào.
Kiều Minh Húc xuống xe, kéo cửa xe cho cô, đưa tay đỡ cô đi ra ngoài.
"Đau lắm sao?"
Nhìn thấy cô cau mày, Kiều Minh Húc cảm giác như tim mình cũng bị ai đó nhéo một cái vậy.
"Ừ. Giày không thể so với dép được, đi giày đau hơn."
"Trở về đổi dép."
"Không cần đổi đâu. Người ta là nàng tiên cá có thể nhịn đau đi trên mũi dao, mỉm cười khiêu vũ, tôi không thể kém hơn cô ấy được."
Mạch Tiểu Miên đứng thẳng người lên.
Váy dài đỏ thẫm nổi bật trên vóc dáng cao gầy thon thả của cô, cộng thêm chiếc xe màu đen sang trọng của Kiều Minh Húc làm bối cảnh, trông dáng vẻ của cô càng trở nên rực rỡ hơn.
Kiều Minh Húc không nhịn được lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng chụp cho cô một tấm hình.
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy anh chụp hình cho mình, lập tức khẩn trương, hỏi: "Anh chụp hình làm gì vậy?"
"Cảm thấy đẹp mắt."
Kiều Minh Húc đưa điện thoại đến trước mặt cô, đưa hình cho xem thử.
Mạch Tiểu Miên đưa mắt nhìn, thấy ảnh được chụp rất đẹp, trông cô như bước lên một tầm cao mới vậy, mang theo dáng vẻ phóng khoáng.
"Tiểu Miên, con rể Kiều, nhìn hai đứa mẹ và cha các con đúng là sắp bị chọc mù mắt đây này."
Mẹ Mạch nói lớn, hài lòng nhìn những người trong tiểu khu từ xa tới gần vây xem con gái cùng con rể bà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.