Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 167: Ngày thứ ba lại mặt (3)




Bà càng nhìn càng thích, thật lòng cảm thấy con gái mình cùng con rể xứng đôi, trời sinh một cặp, trai xinh gái đẹp.
Còn về phần những bà hàng xóm lắm mồm kia, cũng chỉ là đố kỵ Tiểu Miên được gả vào nhà tốt nên mới nói khó nghe như vậy thôi. Sau này bà cũng sẽ không quan tâm tới những lời nói nhảm ganh tỵ kia nữa.
"Cha, mẹ..."
Nhìn thấy cha mẹ, không hiểu sao Mạch Tiểu Miên lại cảm thấy ánh mắt ê ẩm, trong giọng nói mang theo sự nghẹn ngào.
"Chào cha, mẹ."
Kiều Minh Húc cũng rất lễ phép lên tiếng nói.
Mạch Tiểu Miên vô cùng ngạc nhiên, cô thật sự nằm mơ cũng không nghĩ tới, anh lại chịu gọi cha mẹ mình là "cha mẹ". Đối với loại người kiêu căng ngạo mạn như anh mà nói, đây có lẽ là một khảo nghiệm cực kỳ lớn.
Nhìn thấy con rể của mình gọi cha mẹ, hai người cha Mạch mẹ Mạch liền cười híp mắt thành một đóa hoa.
"Ôi chao, con rể Kiều, nghe được con gọi tiếng mẹ này, trong lòng mẹ cũng thật ngọt ngào mà..."
Mẹ Mạch vì để cho mọi người bốn phía vây xem nghe thấy mà cố ý nói lớn tiếng. Ánh mắt hơi có vẻ tự đắc khiêu khích lướt nhìn những người hàng xóm, như để thỏa mãn lòng hư vinh của bà vậy.
Cha Mạch cũng rất kích động.
Ông đưa tay về phía Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc mỉm cười cầm tay ông, sau đó ôm bả vai ông, giống như dáng vẻ của hai người phụ nữ. Anh nói: "Cha, đợi ngày khác con rảnh rỗi, con nhất định sẽ lĩnh giáo kỹ năng chơi cờ của cha. Chúng ta đánh với nhau vài ván nhé."
Cha Mạch vừa nghe nói vậy, lập tức cảm thấy như nở hoa.
Một vài lão già trong tiểu khu, mỗi lần con trai hoặc con rể trở về, liền khoe khoang, mang bọn họ đi đánh cờ trong xã khu. Dáng vẻ hòa thuận ấm áp, thường xuyên làm cha Mạch hâm mộ.
Từ nhỏ Mạch Tiểu Miên đã được ông hun đúc, vẫn biết chơi cờ vây cờ tướng. Tuy nhiên cũng không tinh thông. Hơn nữa sau đó cô trưởng thành, bận bịu đủ chuyện. Con gái cũng không thể đi theo ông đánh cờ cùng một đám lão già kia được.
Vì vậy, ông vẫn luôn khát vọng có thể nhanh chóng có con rể, có thể cùng ông đánh cờ, sau đó để cho những người khác hâm mộ.
Bây giờ, ông được ông trời chiếu cố, cơ hội tới, có thể vượt qua hơn hàng tỷ con rể khác. Hiện tại lại còn muốn tìm cơ hội cùng ông đánh vài ván cờ, thêm vào đó còn thân mật gọi ông là "cha".
Trong lòng ông càng vui vẻ hơn so với khi nhận được cần câu cá đắt đỏ ngày đó anh đưa kia.
"Được được được, đợi tí nữa rảnh rỗi, hai cha con ta cùng nhau so tài vài ván."
Cha Mạch kích động đến nỗi dũng cảm đưa tay vỗ bả vai Kiều Minh Húc một cái.
Trước lúc này, Kiều Minh Húc ở trong suy nghĩ của ông vẫn còn là một nhân vật không thể với tới. Bây giờ một câu cũng cha, hai câu cũng cha, trong nháy mắt kéo khoảng cách giữa hai người lại gần nhau hơn.
"Đến lúc đó cha đừng chê tài đánh cờ của con quá tệ đấy."
Kiều Minh Húc nói.
"Chắc chắn sẽ không rồi. Con có thể nắm giữ công ty mấy chục tỷ, nhất định sẽ có suy nghĩ bày mưu lập kế làm việc lớn, kỹ năng đánh cờ chắc chắn cũng không tệ đâu. Tuy nhiên, Minh Húc à, cha có một yêu cầu..."
Cha Mạch mắt đầy mong đợi nhìn Kiều Minh Húc.
"Cha cứ nói đi."
Kiều Minh Húc mặt đầy thành khẩn nhìn cha Mạch, dáng vẻ giống như muốn rửa tay lắng nghe vậy.
"Lát nữa có thời gian rảnh rỗi đi đánh cờ, chúng ta có thể đi ra ngoài xã khu được không?"
Cha Mạch dè dặt khẩn cầu.
Kiều Minh Húc là một người thông minh, đương nhiên biết ông muốn hư vinh khoe người con rể là mình, bèn sảng khoái gật đầu đáp ứng, nói: "Được chứ! Đợi lát nữa sau khi chúng ta ăn cơm xong, con theo cha đi đánh cờ."
"Thật sao?"
Cha Mạch ngạc nhiên mừng rỡ giống như một đứa trẻ nhảy cẫng lên.
"Thật mà."
Kiều Minh Húc cười một tiếng, đáp: "Có thể cùng cha đánh một ván cơ, là vinh hạnh của con."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.