"Tốt quá, tốt quá, tốt quá rồi. Tiểu Miên à, con không gả sai người mà!"
Cha Mạch kích động đến chảy cả nước mắt, vỗ tay Mạch Tiểu Miên nói.
Mạch Tiểu Miên cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy cha kích động vui vẻ như vậy, vành mắt cũng hơi đỏ lên.
Cô rất cảm kích nhìn Kiều Minh Húc.
Vốn dĩ giữa bọn họ chỉ là hợp đồng hôn nhân. Anh cũng không cần phải thân thiết với cha mẹ cô như vậy.
Cho dù là anh thật lòng, hay là đón ý hùa theo thì cô cũng đều cảm kích.
"Nhìn lão già này cao hứng kìa, đúng rồi, Minh Húc, Tiểu Miên, chúng ta đi lên trên thôi!"
Mẹ Mạch cực kỳ vui vẻ nói.
"Thiếu gia, những thứ quà này thì sao ạ?"
Người giúp việc chuyên chở quà vẫn luôn ở phía sau, tiến lên hỏi Kiều Minh Húc.
"Lấy ra ngoài, mang lên lầu theo chúng tôi."
Kiều Minh Húc nói.
"Được."
Theo xe có tới bốn người giúp việc, họ lập tức mở xe hàng ra, lấy heo vàng cùng quà bưng ra.
"Oa! Còn chuẩn bị cả heo vàng kìa!"
Có hàng xóm nhìn thấy heo quay được buộc ruy băng hồng đẹp mắt, toàn thân được nướng vàng óng, làm cho người ta cực kỳ muốn ăn, bèn kêu lên: "Bây giờ rất ít người về ngày thứ ba lại mặt mang theo heo vàng lắm, đúng là đỉnh thật!"
Những người khác cũng đều cực kỳ hâm mộ xôn xao.
Xem ra đã là người Trung Quốc, cho dù bây giờ tập tục có xu hướng Tây Hóa như thế nào, thì trong nội tâm cũng đều hướng về phong tục truyền thống cả.
Huống chi, điều này ý nói, nhà chồng phải rất hài lòng mới đưa heo vàng tới.
Cha Mạch mẹ Mạch nhìn thấy heo vàng này, cũng vui sướng tột độ. Đối với Kiều Minh Húc càng lúc càng hài lòng, ủy khuất mấy ngày nay được quét sạch ngay.
Dù sao, bất kể người ta nói những lời thị phi như thế nào, chỉ cần sự thật chứng minh, người nhà họ Kiều đối xử tốt với Tiểu Miên là đủ rồi.
Kiều Minh Húc có thể đối với hai ông cụ già như bọn họ như vậy, nhất định là yêu ai yêu cả đường đi lối về rồi.
Bà cũng yên tâm về cuộc hôn nhân của hai đứa nhỏ.
"Tiểu Miên, chúng ta lên lầu thôi."
Mẹ Mạch đưa tay nắm lấy tay Tiểu Miên.
Tiểu Miên đi theo hai bước, cái chân bị thương kia cũng đau đến muốn chửi thề.
Tuy nhiên, cô không dám biểu hiện ra ngoài, mà cố gắng chịu đứng, muốn cùng mẹ đi theo lên lầu.
Kiều Minh Húc đặt tất cả biểu cảm ấy vào mắt, anh liền nói với mẹ Mạch: "Mẹ à, con từ trong tay hai người đoạt lấy công chúa đi mất. Bây giờ, con muốn cô ấy giống như công chúa vậy, ôm cô ấy lên lầu. Cha mẹ cũng đừng cười nhé."
Anh nói xong, bèn khom người, ôm Tiểu Miên theo kiểu công chúa.
Trái tim của Tiểu Miên đập hơi chậm nửa nhịp, sau đó nhảy mạnh cực kỳ mãnh liệt. Cô dựa vào trong bờ ngực dịu dàng ôn hòa của anh, bị mùi hương gỗ tùng trên người anh làm mê luyến.
Cha Mạch mẹ Mạch thấy anh yêu thương con gái mình như vậy, trong lòng càng thêm cao hứng.
Còn về phần những hàng xóm kia, nhất là những bà thím nhiều chuyện, trong lòng đúng là đủ loại hâm mộ, đố kỵ.
Người ta về ngày thứ ba lại mặt, chưa có ai mang theo heo vàng, càng không được chồng ở trước mặt mọi người ôm như một cô công chúa về nhà mẹ như vậy cả.
Đặc biệt... quan trọng nhất chính là...
Người chồng này lại là người giàu nhất được đếm trên đầu ngón tay, dáng vẻ anh tuấn đẹp trai còn hơn sao sáng, là một con rùa vàng chân chính!
Đầu óc Mạch Tiểu Miên sau phút ngắn ngủi bị mê hoặc, thấy bốn phía nhiều người vây xem như vậy, còn chỉ trỏ về mình, cảm giác có hơi mắc cỡ, bèn giùng giằng thẹn thùng nói với Kiều Minh Húc: "Để tôi xuống, để tôi xuống đất đi, nhiều người nhìn như vậy, xấu hổ quá."
"Chồng ôm vợ là lẽ thường tình."
Kiều Minh Húc lớn tiếng nói.
Sở dĩ anh nói lớn như vậy, là cố ý nói cho cha mẹ Mạch cùng những người hàng xóm kia nghe.