Kết quả, Kiều Minh Húc vẫn ăn, trên mặt không hề có dáng vẻ ghét bỏ giống như lần đầu tiên bọn họ ăn cơm chung.
Cô lập tức nghi ngờ anh đang cố ý kiềm chế cảm giác chán ghét của mình, để có thể phô bày sự thân mật của hai người trước mặt người nhà cô.
Cô cũng không dám đi khiêu chiến anh nữa, bắt đầu tiếp tục đổi sang đũa chung để dùng.
Nhìn thấy cô không gắp thức ăn cho mình nữa, trong lòng Kiều Minh Húc lại còn lướt qua vẻ thất vọng.
Anh dùng đũa của mình, gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của Mạch Tiểu Miên.
"Cảm ơn anh."
Mạch Tiểu Miên cũng không chê, vui vẻ gắp bỏ vào trong miệng, vừa nhai, vừa giảo hoạt nhìn Kiều Minh Húc, thầm nói trong lòng: "Đồ keo kiệt, anh dám gắp cho tôi, tôi liền dám ăn."
Kiều Minh Húc nhìn thấy cái đôi môi không ngừng cử động khi nhai của cô, lại cảm thấy rất khát nước, bèn cúi đầu xuống húp canh.
"Húp canh cho bổ, con rể Kiều à, con uống nhiều vào nhé."
Mẹ Mạch vui mừng nhìn thấy anh húp canh, cho là anh rất thích, bèn vội vàng nói.
"Vâng, uống rất ngon."
Kiều Minh Húc gật đầu, đặt chén canh xuống, ngẩng đầu nhìn vào bờ môi của Mạch Tiểu Miên, vẫn cảm thấy miệng rất khát.
Mẹ Mạch lại múc cho anh một chén khác.
Anh không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cúi đầu xuống uống tiếp, bụng phồng to lên, khiến anh quên mất cả cảm giác khát.
Anh cũng cố ý tránh nhìn vào môi của Mạch Tiểu Miên, để tỏ lòng tôn trọng đối với các món ăn của mẹ Mạch, anh lập tức chậm rãi gắp mỗi món trên bàn ăn một vòng. Sau đó thấy mọi người ăn no cũng không sai biệt lắm, liền dừng đũa, cười nói: "Mẹ làm thức ăn rất ngon, con đã ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn."
"Ăn nhanh no như vậy sao? Uống thêm một chén canh nữa nhé?"
Mẹ Mạch vội vàng hỏi.
"Rất muốn uống, nhưng bụng đã phản đối rồi, con không lừa mẹ đâu. Nếu bụng lớn quá sẽ biến thành một ông chú mập mạp, đến lúc đó Tiểu Miên sẽ chê con mất."
Kiều Minh Húc cười nói.
Mạch Tiểu Miên không ngờ, người như Kiều Minh Húc cũng biết nói đùa, đúng là phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa mà.
Mẹ Mạch cũng không miễn cưỡng anh nữa, dùng ánh mắt tỏ ý Mạch Tiểu Miên mau ăn nhanh lên, rồi trò chuyện cùng Kiều Minh Húc.
Mạch Tiểu Miên lúc này cũng đã ăn no, buông đũa xuống.
Mới vừa rồi, người nhà họ Mạch đều đã biết chân của cô bị thương. Mặc dù có chút đau lòng, nhưng cũng không quá hoảng sợ. Dù sao đó cũng chỉ là vết thương nhẹ. Hơn nữa, mẹ Mạch cảm thấy, vết thương ở chân phải của cô vào lúc này lại khá thích hợp, vừa vặn để khơi dậy lòng thương tiếc của Kiều Minh Húc. Đồng thời để cho anh ôm cô, chăm sóc cô giống như lúc nãy, như vậy sẽ càng làm gia tăng thêm tình cảm giữa hai người bọn họ.
Kiều Minh Húc vẫn theo thói quen ôm Mạch Tiểu Miên đến đặt ngồi trên ghế sô pha.
Mọi người cũng lục tục cơm nước xong.
Mẹ Mạch cùng Đồng Đồng đi rửa chén.
Cha Mạch mặt đầy mong đợi nhìn Kiều Minh Húc.
Ông vẫn nhớ lời lúc nãy Kiều Minh Húc nói sẽ cùng ông xuống dưới để chơi cờ.
Nhưng mà, cũng không tiện nhắc lại, chỉ đành chờ Kiều Minh Húc tự mình nói ra.
Kiều Minh Húc ngược lại cũng không quên, đọc hiểu được ánh mắt của cha Mạch, lập tức đứng lên nói: "Cha à, vừa mới ăn cơm no xong, hai người chúng ta cùng nhau xuống dưới tản bộ nhé, sau đó làm vài ván chứ ạ?"
Cha Mạch chỉ chờ những lời này, cực kỳ kích động nói: "Được được được!"
Sau đó vội vã lấy bàn cờ tướng bằng ngọc mà ông cất giấu kỹ ra, cùng Kiều Minh Húc xuống lầu.
Kiều Minh Húc cùng ông bước vào thang máy.
Anh biết cha Mạch thích câu cá cùng đánh cờ, bèn thuận miệng tìm hai đề tài để nói.
Nhìn dáng vẻ trò chuyện của hai người bọn họ trông vô cùng hòa hợp.