"Thật là, con gái cũng phải gả đi phương xa, đều ở thành phố A này, muốn gặp thì gặp thôi. Con rể Kiều tốt như vậy, chúng ta nên vì Tiểu Miên mà vui vẻ mới được."
Cha Mạch ở bên cạnh nói.
Mẹ Mạch lau nước mắt, gật đầu nói: "Ừ, chỉ cần Tiểu Miên hạnh phúc thì cho dù có cách chúng ta xa đến mấy, tôi cũng phải thật vui vẻ."
"Đúng vậy, chúng ta về nhà thôi."
Cha Mạch đỡ vai mẹ Mạch, hai người cùng bước về nhà.
"Chị và anh rể đã đi rồi ạ?"
Mạch Đồng Đồng ở nhà dọn dẹp, hỏi.
"Đi rồi. Đồng Đồng, đừng vội, ngồi xuống nghỉ ngơi đi."
Mẹ Mạch nói với Đồng Đồng đang quét dọn ở bên kia.
"Mẹ, con không mệt, mẹ nghỉ ngơi đi."
Mạch Đồng Đồng rất hiểu chuyện nói.
Mẹ Mạch cảm thán nhìn Mạch Đồng Đồng, nói: "Thật may là có Đồng Đồng đến nhà chúng ta, nếu không, cuộc sống sau này của chúng ta cô đơn biết bao!"
"Mẹ à, con cũng rất may mắn khi được trở thành người nhà với mọi người ạ."
Mạch Đồng Đồng mắt đầy cảm động, nói: "Gặp được mọi người, con như bắt đầu một cuộc sống mới, không cần phải sống lang thang, không cần phải đói mỗi khi đông đến, không cần lo lắng ngày mai mình có chết yểu ở ngoài đường hay không nữa..."
"Đồng Đồng..."
Nghe thấy cô bé nói những lời này, trái tim mẹ Mạch cảm thấy chua xót thay. Bà đi đến bên người Đồng Đồng, đưa tay ôm cô bé, nói: "Con chính là con gái của chúng ta, chỉ cần chúng ta có miếng cơm, cũng sẽ không để cho con húp cháo. Cuộc sống trước kia khổ thì thôi đi, sau nay con sẽ sống tốt, giống như Tiểu Miên vậy, kết hôn với một người đàn ông tốt, sống hạnh phúc cùng nhau đến cuối đời."
Mạch Đồng Đồng đỏ mặt, có hơi nhăn nhó nói: "Con làm gì có phúc như chị Tiểu Miên ạ."
"Có chứ, con nhất định cũng sẽ có. Nhìn gương mặt nhỏ bé cùng dáng dấp xinh đẹp của con đi, chỉ cần không cần đi làm cái nghề kinh khủng pháp y như Tiểu Miên, thì nhất định sẽ có rất nhiều con trai thích. Còn nữa, con đi theo người ta học lễ nghi, nghệ thuật uống trà đó, nhất định phải học thật tốt, chăm chỉ, đừng phụ lòng của anh rể con. Có thể bồi dưỡng từ Nhã Phong ra, con nhất định sẽ giống như một thục nữ ưu nhã, đến lúc đó sẽ càng có nhiều người thích hơn. Hắc hắc, nghe nói người có thể ra vào Nhã Phong, đều là những quý tộc nhà giàu có thân phận địa vị nhất định. Chẳng hạn như con rể Kiều, Phùng Quang Hiển này. Đến lúc đó, nói không chừng con cũng có thể gặp được một cậu công tử nào đó phù hợp. Sau đó giống như Tiểu Miên vậy, nhanh chóng gả vào nhà giàu có, chúng ta cũng được thơm lây."
Mẹ Mạch càng nói càng hưng phấn.
Trong đầu bà lại bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Đồng Đồng mặc trang phục kết hôn.
Mà trong đầu Mạch Đồng Đồng cũng giống vậy, tuy nhiên, trong suy nghĩ của cô bé, chú rể của cô là Phùng Quang Hiển...
"Cảm ơn anh!"
Mạch Tiểu Miên ngồi ở ghế sau, nhìn Kiều Minh Húc đang lái xe, chân thành nói.
"Tại sao đột nhiên lại nói cảm ơn?"
Kiều Minh Húc nghe thấy cô nói những lời này, trong lòng cũng mềm nhũn đi.
"Cảm ơn anh để làm cho người nhà tôi cao hứng như vậy, giúp bọn họ giữ được thể diện."
"Đó là chuyện tôi phải làm. Em cũng khiến người nhà tôi vui vẻ mà."
"Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng muốn nói cảm ơn. Cho tới bây giờ, tôi cũng chưa từng thấy cha mình vui vẻ như hôm nay."
"Cha em giống như một đứa trẻ vậy, tôi rất thích."
Nghe thấy anh nói vậy, Mạch Tiểu Miên cực kỳ vui vẻ, một lần nữa nói: "Cảm ơn anh có thể thích cha mẹ tôi, còn có Đồng Đồng nữa."
"Bởi vì bọn họ là người nhà, cha mẹ của em. Tôi đối xử tử tế với người nhà em, cũng tin tưởng em sẽ đối đáp lại với người nhà tôi như vậy."
"Ừ."
Nghe thấy những lời này, trong lòng Mạch Tiểu Miên lại chợt trầm xuống.