Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 180: Sóng gió ở Nhã Phong (4)




Anh cất bước đi vào.
Lâm Ngọc đã sớm biết anh tới, nhưng vì làm bộ giả vờ mình đang nghiêm túc đọc sách, nên cũng không ngẩng đầu.
Kiều Minh Húc ngồi đối diện với cô, thấp giọng gọi một tiếng: "Ngọc Ngọc..."
Lâm Ngọc đặt quyển sách xuống, ngẩng đầu, mỉm cười nhìn anh, giọng điệu nhu mì, nói: "Minh Húc, anh tới rồi sao?"
"Ừ."
Kiều Minh Húc nhìn cuốn sách cô ta đọc, hỏi: "Đang xem gì mà nhập tâm vậy?"
"Tiểu Vương Tử."
Lâm Ngọc lật bìa sách lại cho anh nhìn, dùng giọng điệu thương cảm nói: "Tiểu Vương Tử rời khỏi hoa hồng của cậu ấy, đi sang những tinh cầu khác. Nhìn thấy rất nhiều bông hoa xinh đẹp khác, cuối cùng mới phát hiện ra, hoa hồng mới là thứ cậu ấy thích nhất. Có lẽ cậu ấy sẽ trở về lại..."
Nói xong, trong mắt cô ta hiện lên ưu thương long lanh, nói: "Minh Húc, em sẽ là đóa hoa hồng kia của anh sao?"
Trong lòng Kiều Minh Húc mềm nhũn, tránh ánh mắt của cô ta, nói: "Anh cũng không phải là Tiểu Vương Tử."
"Anh chính là Tiểu Vương Tử của em."
Lâm Ngọc đưa tay bắt lấy lòng bàn tay đang đặt trên bàn kia của anh.
Kiều Minh Húc theo phản xạ có điều kiện hơi rụt lại.
Động tác nhỏ này, bị Lâm Ngọc nhạy cảm phát hiện ra.
Lòng cô ta chợt lạnh lẽo như băng....
Trước kia, Kiều Minh Húc sẽ không bao giờ né tránh khi cô ta kéo tay anh.
Tuy nhiên, cô ta vẫn giả bộ như không nhận ra, mà dùng hai tay của mình dịu dàng ôm lấy bàn tay anh, dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh, nói: "Minh Húc, em thật sự rất nhớ anh, mỗi một giây một phút đều nhớ tới anh. Thật sự rất muốn lúc nào cũng có thể cùng anh ở cùng một chỗ."
"Ngọc Ngọc, thật xin lỗi."
Kiều Minh Húc áy náy nhìn cô ta, đáp: "Anh phải thực hiện hợp đồng ba năm."
Trái tim Lâm Ngọc lạnh buốt, mi mắt rũ thấp xuống, mặt đầy ủy khuất nói: "Em biết, anh là một người giữ lời hứa. Nhưng mà, chuyện của chúng ta sau khi anh kết thúc bản hợp đồng đó, anh không được quên."
"Ừ."
Kiều Minh Húc trả lời.
Trong lòng anh không biết tại sao lại giống như bị một khối mây đen đè nặng, có chút mù mịt.
Anh nắm tay Lâm Ngọc, sau đó rút tay cô ta ra, bắt đầu nấu nước trà, vẻ mặt chuyên chú, cũng không nhìn Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc đương nhiên không cam lòng, nhưng không còn cách nào khác cả.
Lấy sự hiểu biết của cô ta với Kiều Minh Húc, thời điểm anh chuyên tâm pha trà, không được quấy rầy.
Trong lòng dù có muôn vàn điều ủy khuất, cũng chỉ có thể đợi anh pha trà xong rồi nói tiếp.
Cô ta hơi cúi người xuống ở trước mặt anh, làm bộ như cực kỳ nghiêm túc thưởng thức nhìn anh rửa tách, đun nước, pha trà...
Hai ly trà mới pha xong tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, anh đặt một ly trước mặt cô ta.
"Uống đi."
Kiều Minh Húc cầm ly trà lên, cúi đầu chậm rãi uống nước trà.
"Ôi chao, nóng quá..."
Thấy anh không hề nhìn cô ta một phút nào từ khi mới tới đến bây giờ, làm hại cô ta diễn xuất lãng phí. Cô ta chợt uống một hớp trà, giả vờ bị nóng, nhẹ giọng kêu lên.
Kiều Minh Húc vội vàng nhìn về phía môi cô ta.
Hôm nay Lâm Ngọc cố ý thoa son bóng, muốn để cho môi của cô ta mọng nước giống như một quả mật đào, mềm mại ướt át, khiến người ta nhìn thấy liền muốn hôn một cái ngay.
Cô ta hơi chu cái miệng nhỏ nhắn ra, mang theo dáng vẻ đáng thương dụ dỗ anh...
Đúng là cực kỳ mê người, bờ môi quyến rũ...
Đổi thành người đàn ông khác, chắc chắn sẽ rất muốn tiến lên mổ một cái, dùng đầu lưỡi của mình hạ nhiệt cho cái miệng nhỏ nhắn bị nước trà làm bỏng kia.
Nhưng mà, anh Kiều của chúng ta từ nhỏ đến lớn đã có bệnh sạch sẽ...
Trong đầu lúc này chợt nghĩ, loại son môi này, sao có thể thoa lên môi được nhỉ?
Không bẩn sao?
Anh lại nhớ đến cảm xúc ngày đó bị cô ta cưỡng hôn, dạ dày chợt nổi lên một trận khó chịu. Cảm giác môi mình giống như bị bôi mỡ heo lên vậy, vô thức được rút một tờ khăn giấy ở bên cạnh ra, lau miệng mình một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.