Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 191: Nguyên do làm đỏ mặt (3)




Bởi vì đột nhiên ho khan kịch liệt nên nhiệt kế kẹp ở nách của cô cũng không biết đã bị tuột xuống rơi ở đâu rồi.
"Nhiệt kế của tôi."
Cô vội vã giũ quần áo, nhiệt kế không biết đã rơi ở đâu, lại sợ mình vô tình đè hỏng nên cũng không dám cử động, để cho Kiều Minh Húc hỗ trợ tìm.
Kiều Minh Húc tiến lên tìm giúp cô, nhiệt kế nhỏ kia giống như đột nhiên trốn đi vậy, tìm thế nào cũng không được.
"Em đứng lên nhìn thử xem."
Kiều Minh Húc nói với cô.
Mạch Tiểu Miên ở trên giường cẩn thận đứng lên.
Nhiệt kế liền rơi ra từ trong quần áo của cô, rớt xuống mặt đất.
Nhiệt kế thủy ngân lập tức gãy thành hai khúc.
Mạch Tiểu Miên cẩn thận nhìn một chút, nói với Kiều Minh Húc: "Thủy ngân có độc, anh đừng lộn xộn."
Kiều Minh Húc không để ý tới cô, mà dùng khăn giấy cẩn thận nhặt nhiệt kế vỡ kia lên, nói: "Thủy ngân vẫn còn ở bên trong, không sao đâu."
Mạch Tiểu Miên thở phào nhẹ nhõm, tỏ ý nói anh mau ném đi.
Kiều Minh Húc đi ra ngoài vứt nhiệt kế vào thùng rác, sau đó đi vào, có chút chau mày lo lắng nói: "Đã hết nhiệt kế mất rồi, không biết thân nhiệt của em bây giờ thế nào, hay là chúng ta tới bệnh viện đi."
"Tôi không có lên cơn sốt, thật sự không sốt đâu!"
Mạch Tiểu Miên lại một lần nữa nhấn mạnh nói.
"Mới vừa rồi còn nóng như vậy cơ mà, sao lại không sốt được cơ chứ?"
Kiều Minh Húc lại đưa tay đặt lên trán cô, phát hiện nhiệt độ bình thường, lại càng thêm lo lắng nói: "Nhiệt độ cơ thể của em lúc cao lúc thấp, không bình thường đâu. Chắc chắn có chuyện gì đó rồi, vẫn nên đi bệnh viện để cho bác sĩ kiểm tra một chút."
"Tôi thật sự không sốt mà, mới vừa rồi tôi đỏ mặt là vì..."
Mạch Tiểu Miên chỉ nói một nửa liền dừng lại.
Cô cũng không thể nói với anh, cô là vì nhìn thấy cảnh xuân dưới áo ngủ của anh mà bị vậy chứ?
Thật sự quá mất mặt!
"Bởi vì sao?"
Kiều Minh Húc nhìn thấy gương mặt cô rất nhanh lại đỏ lên như đốt, trong đôi mắt đen nhánh như mực kia lại tỏa sáng rạo rực, có chút gì đó thẹn thùng muốn nói lại thôi. Giống hệt một đóa hoa sen e thẹn trong nước vậy.
Tuy nhiên, lúc này anh lại không có lòng dạ nào mà thưởng thức vẻ đẹp này của cô.
Anh nghĩ rằng cô lại lên cơn sốt rồi, cho dù thế nào cũng phải đi bệnh viện thôi.
Vì vậy, anh cũng lười nhiều lời cùng cô, trực tiếp đưa tay ra ôm lấy cô.
"Anh muốn ôm tôi đi đâu vậy?"
Mạch Tiểu Miên khẩn trương hỏi.
"Bệnh viện."
"Không đi."
"Không đi cũng phải đi! Lỡ như em sốt thành kẻ ngốc, tôi không biết làm thế nào để ăn nói với cha mẹ em đâu."
"Tôi không lên cơn sốt..."
Mạch Tiểu Miên kêu thảm.
"Sao lại không sốt cơ chứ? Toàn thân cũng nóng đây này."
"Toàn thân tôi đều nóng, đó là bởi vì..."
Mạch Tiểu Miên vì không muốn đến bệnh viện làm trò hè, bèn dứt khoát mặc kệ nói thẳng: "Mới vừa rồi cảnh xuân của anh bị lộ ra, bị tôi nhìn thấy mồn một..."
Nói xung, cô khó xử đến nỗi muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất mà chui vào.
Bàn tay ôm cô của Kiều Minh Húc cứng đờ lại, mặt cũng hơi nóng lên.
Anh đặt Mạch Tiểu Miên xuống, giả bộ bày ra dáng vẻ trêu đùa nói: "Ý em nói là, em bị tôi quyến rũ, khiến cho máu huyết trong người sôi trào phát sốt sao?"
Mạch Tiểu Miên mắc cỡ vùi đầu vào trong gối, nói: "Anh có thể nghĩ như vậy cũng được."
"Xem ra, em thật sự là bị kìm nén quá độ."
Kiều Minh Húc nhìn thấy cơ thể thon thả yểu điệu ở trên giường kia của cô, cái mông tròn trịa lộ ra, trong nháy mắt cũng có cảm giác máu huyết sục sôi, nơi nào đó giống như một cây dù ngẩng đầu dựng đứng lên vậy...
Anh vội vàng tiến vào bên trong phòng tắm, khóa trái cửa, cởi quần áo ra, khỏa thân. Sau đó chìm toàn bộ cơ thể vào trong bồn nước lạnh băng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.