"Ha ha."
Mạch Tiểu Miên cười một tiếng, cô thật sự không thể nào mở miệng yêu cầu Kiều Minh Húc làm như vậy được.
"Tài sản của chồng cậu đến mấy chục tỷ, sẽ không hẹp hòi đến mức ngay cả một căn hộ cũng không chịu mua cho cha mẹ cậu đấy chứ? Vậy cậu gả cho anh ta còn có ý nghĩa gì nữa?"
Diệp Mai thấy cô cười khổ, bèn nói.
"Chị hai à, hiện tại chúng tớ mới kết hôn, hơn nữa còn không có cơ sở tình cảm hôn nhân nào cả. Cậu muốn tớ mở miệng để anh ấy mua nhà cho cha mẹ tớ, có phải là quá phận rồi hay không? Vẫn là tớ tự nghĩ biện pháp thôi."
"Chị hai à, tớ còn không biết cậu một nghèo hai trắng như vậy đấy? Có chút ít tiền đều quyên góp cho viện mồ côi cả. Đợi cậu nghĩ biện pháp, đoán chừng cha mẹ cậu đã chết ngộp rồi."
"Bậy bạ."
"Được được được, tớ không nói nữa. Đổi chuyện khác vậy. Kinh nguyệt của cậu cũng đã tới bốn ngày rồi, cũng nhanh đi rồi đúng không? Sau đó, có phải cậu định lên kế hoạch ngã nhào vào anh chồng đẹp trai nhiều tiền kia của cậu không. Tớ rất mong đời cậu được phá thân đấy, hắc hắc."
Diệp Mai cười đểu nói.
"Người phụ nữ chết bầm này, trong đầu cậu sao suốt ngày đều nghĩ đến những chuyện không đàng hoàng vậy. Cút đi, tớ không muốn nói với cậu nữa."
"Cút thì cút thôi, tuyệt giao, hừ hừ."
Diệp Mai cố ý tức giận cúp điện thoại.
Cùng Diệp Mai trò chuyện vài câu, tâm trạng của Mạch Tiểu Miên cũng khá hơn một chút.
Cô cũng muốn đổi căn hộ khác cho cha mẹ, đổi hoàn cảnh nơi đó.
Bây giờ tiểu khu nhà họ Mạch đang sinh sống là một trong những tiểu khu được xây dựng khá sớm ở thành phố A. Hay nói rõ hơn, hiện tại cơ sở hạ tầng đã xuống thấp, bẩn thỉu. Thêm nữa còn có hơn 305 căn hộ, cũ nát, thường xuyên bị thấm, dột nước các loại vấn đề.
Mẹ Mạch thường xuyên không chỉ một lần lải nhải muốn đổi sang căn hộ khác.
Nhưng không biết tại sao, hiện giờ giá phòng lại tăng quá cao. Cả nhà bọn họ căn bản cũng không dư tiền để thay một căn hộ khác, nên cũng không thể làm gì khác là vẫn ở chỗ đấy.
Bây giờ lại phát sinh thêm loại chuyện này, Mạch Tiểu Miên quyết định sẽ mượn tiền Kiều Minh Húc, đổi cho cha mẹ một căn hộ tốt hơn.
Vì vậy, cô lập tức mở máy tính lên, mở tin tức bất động sản ở thành phố A, thăm dò tìm xem có căn hộ nào thích hợp không.
Tìm kiếm rất lâu, cũng không tìm được căn hộ nào thích hợp cả.
Kiều Minh Húc vừa trở về đã lên lầu nhìn cô xem thử trước.
Thấy cô nghiêm túc ngồi trước máy tính, liền đi tới, phát hiện cô xem tin tức bất động sản, bèn hỏi: "Em xem những cái này làm gì vậy?"
"Ừ, muốn đổi nhà cho cha mẹ tôi. Đến lúc đó sẽ hỏi mượn tiền của anh, anh cũng không thể không cho mượn được."
Mạch Tiểu Miên chỉ về một căn hộ cô vừa nhìn trúng, nói: "Anh xem thử căn hộ này có được không? Trên này giới thiệu nói tiểu khu được trang bị rất đầy đủ, vừa gần công viên, vừa gần trường học."
Kiều Minh Húc liếc mắt, sau đó đưa tay rầm một tiếng, đóng máy tính xách tay của cô lại. Anh nói: "Đừng nhìn, lãng phí thời gian."
"Lãng phí thời gian tôi cũng phải xem thử. Tôi không muốn cha mẹ tôi ở chỗ đó nữa."
Mạch Tiểu Miên lại muốn mở máy tính ra, Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn cô, nói: "Mạch Tiểu Miên, em có biết tập đoàn Kiều Thị nhà chúng ta chủ yếu kinh doanh về lĩnh vực gì không?"
"Bất động sản."
Mạch Tiểu Miên nói xong, đột nhiên hai mắt sáng lên, nói: "Đúng ha, anh lại là lão đại ngành địa ốc, hỏi anh mua nhà thì có phải sẽ được để giá ưu đãi nội bộ không?"
"Cô gái ngốc này!"
Kiều Minh Húc đưa tay gõ đầu cô một cái, nói: "Không có ưu đãi nội bộ đâu nhé."
"Đồ hẹp hòi, không có thì thôi. Chỉ cần anh nói cho tôi biết giá cả thị trường bây giờ là được."
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nhìn anh.
"Chuyện này không cần em phải lo lắng, tôi đã giải quyết xong chuyện nhà cửa cho cha mẹ em. Ngày mai là có thể dọn vào rồi."
"Cái gì cơ?"
Mạch Tiểu Miên kinh ngạc nhìn anh, hỏi: "Anh không phải đang đùa với tôi đấy chứ?"
"Em có thể nghĩ như vậy nếu muốn."
Kiều Minh Húc lấy từ trong cặp của anh ra một tập hồ sơ bất động sản, đưa cho cô, nói: "Đây chính là bất động sản, em xem thử có hài lòng không?"