Mạch Tiểu Miên nhận lấy, thấy trên bìa hồ sơ ghi hai chữ "Hoàng Uyển", bèn líu lưỡi hỏi: "Hoàng Uyển này không phải là khu căn hộ cao cấp mà nhà họ Kiều các anh khai thác sao? Nghe nói là khu căn hộ đắt nhất thành phố A. Tùy tiện một căn thôi cũng hơn 10 triệu rồi. Anh đừng nói là muốn tôi mua căn hộ mắc như vậy chứ? Tôi không mua nổi đâu."
"Em mua được."
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn cô, nói: "Đừng quên trong tay em còn có 1% cổ phần của Kiều Thị chúng ta, em là một phú bà nhỏ đấy."
"Chuyện này..."
Mạch Tiểu Miên cười một tiếng, nói: "Tôi cũng không phải là con dâu chân chính của nhà họ Kiều các anh, còn không biết xấu hổ mà dùng số tiền cổ phần này sao."
"Nếu như vậy, tôi cũng không làm khó em nữa. Dù sao tôi cũng có tiền, tự tôi đưa cho cha mẹ em một căn hộ Hoàng Uyển đi. Dù thế nào bọn họ cũng gọi tôi một tiếng con rể Kiều, ít nhiều cũng phải biết đáp lại chứ."
Kiều Minh Húc nói.
Mạch Tiểu Miên kinh ngạc trợn to mắt, nói: "Phần lễ vật này quá nặng, chúng tôi không nhận nổi đâu."
"Tôi cũng không phải là đưa cho em, là đưa cho cha mẹ em. Tôi vừa mới gọi điện thoại hỏi bọn họ rồi. Hai ông bà rất vui vẻ đón nhận."
Kiều Minh Húc mở trang đầu tiên của tập hồ sơ kia, nói: "Ngoài việc cha mẹ em sẽ ở nơi này, trong ba năm tới, chúng ta cũng sẽ ở Hoàng Uyển. Căn hộ này là một biệt thự nhỏ, chính là nhà của chúng ta."
Mạch Tiểu Miên nhìn hình ảnh nguy nga tráng lệ trên giấy kia, trông hệt như một tòa lâu đài trong truyền thuyết vậy, bèn kinh ngạc hỏi: "Đây là nhà mà chúng ta sẽ ở sao?"
"Ừ, trong hợp đồng lúc trước của chúng ta đã nói, sẽ không ở lại nhà cũ của nhà họ Kiều. Cho nên trước khi cưới, tôi đã chuẩn bị căn hộ này rồi. Sau khi rời khỏi nhà nghỉ dưỡng này, có thể trực tiếp vào ở ngay. Nơi này cách chỗ làm của em cũng gần, đi bộ hai mươi phút là đến."
"Phòng này chỉ có hai người chúng ta ở thôi, có phải xa xỉ quá rồi không?"
Mạch Tiểu Miên trách móc nói.
"Em gả cho người đàn ông giàu nhất thành phố A đấy."
Kiều Minh Húc lạnh lùng nói.
Mạch Tiểu Miên le lưỡi, đáp: "Nói cũng phải."
"Cha mẹ em tuổi cũng đã lớn rồi, mặc dù không ở cùng em, nhưng ở bên cạnh cũng có thể chăm sóc nhau tốt hơn. Tất cả những tiện nghi của Hoàng Uyển cũng rất đầy đủ. Bên cạnh còn có khu thư giãn dành cho người lớn tuổi, quan trọng còn có cả khu học thuật thời Thanh. Dù đi ra hay đi vào chỗ nào cũng thuận tiện cả. Tuy nhiên, có một điều kiện tiên quyết là, tôi thích sự an tĩnh, em không được để người nhà của mình ồn ào lâu tại nhà chúng ta."
"Ồ."
Mạch Tiểu Miên đang cảm động vì nửa lời trước của anh, sau khi nghe nửa đoạn sau, bèn liếc mắt nhìn anh một cái, đáp: "Biết rồi."
"Biết thì tốt, chúng ta chuẩn bị đi xuống ăn cơm nào."
Kiều Minh Húc để đồ trên tay anh xuống, cởi áo khoác ra, khom ngươi ôm Mạch Tiểu Miên xuống lầu.
Thím Lý đã chuẩn bị xong bữa trưa.
"Chỉ có tôi cùng Tiểu Miên hai người ăn cơm, sau này thím không cần chuẩn bị đũa chung nữa đâu."
Kiều Minh Húc nói với thím Lý.
Thím Lý hơi kinh ngạc, sau đó biểu cảm hiểu rõ gật đầu, đáp: "Đúng vậy, hai người là vợ chồng, đũa chung là thừa thãi."
Mạch Tiểu Miên càng thêm kinh ngạc, hỏi: "Không phải anh có bệnh sạch sẽ sao? Anh không sợ nước bọt của tôi nữa à?"
Kiều Minh Húc không trả lời cô, mà cầm đũa lên, gắp một con tôm kho tiêu thả vào trong chén của Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên cũng gắp một con tôm khác bỏ vào trong chén của anh.
Dáng vẻ hai người vô cùng ân ái, gắp thức ăn cho nhau, vui vẻ qua lại.
Thím Lý đặt tất cả vào mắt, trong lòng cười thầm, vội vàng chạy ra ngoài gọi điện thoại cho nhà họ Kiều, báo cáo lại tình hình.
"Minh Húc của chúng ta không ngại nước bọt của Tiểu Miên, xem ra quan hệ giữa hai đứa nó đã tiến thêm một bước rồi. Chắc hẳn rất nhanh thôi ta sẽ có chắt để ôm rồi, ha ha."
Kiều Thanh nghe điện thoại xong, liền rất cao hứng nói.