"Cầm lấy!"
Kiều Minh Húc ra lệnh nói: "Đây là thẻ phụ của tôi, có thể dùng vô hạn mức."
"Tôi có thẻ lương của mình rồi,"
Mạch Tiểu Miên là một người có lòng tự trọng cao.
"Bao nhiêu tiền một tháng hả?"
"Khoảng chừng mười nghìn tệ."
"Một chút tiền như vậy còn không đủ mua một bộ quần áo nữa."
Kiều Minh Húc lại đưa thẻ cho cô thêm lần nữa, nói: "Em cầm trước, có cần hay không thì đó là chuyện của em."
"Lỡ như tôi dùng thẻ này ăn uống vui chơi quá lố thì sao chứ? Có phải anh sẽ hối hận với quyết định hiện tại không?"
"Đến lúc đó nói sau, tôi cũng không thể để cho người khác thấy vợ của Kiều Minh Húc tôi, dưới tình huống khẩn cấp, bởi vì không có tiền mà rơi vài dáng vẻ khốn quẫn. Đó không phải là vứt mặt mũi của em, mà là mặt của tôi."
"..."
"Cầm lấy."
"Được rồi, nhớ là anh ép tôi cầm đấy, không phải là tôi chủ động đưa tay xin tiền anh đâu."
Mạch Tiểu Miên nhận lấy thẻ nói.
"Nói như tôi thật sự ép buộc em phải nhận tiền vậy."
Kiều Minh Húc bị lời này của cô làm tức giận đến trợn trắng mắt.
"Sự thật chính là như vậy mà. Đối với tôi mà nói, mười nghìn tệ tiền lương của tôi, trừ một nửa quyên góp cho mái ấm tình thương, chỉ còn năm nghìn tệ, đủ để tôi sống một cuộc đời thư thả rồi."
"Mỗi tháng lương của em đều phải quyên góp một nửa cho mái ấm tình thương sao?"
"Ừ. Ngay từ lúc học đại học tôi đã bắt đầu hỗ trợ cho mái ấm tình thương rồi. Mọi người ở đó quen thuộc giống như người nhà vậy. Từ sau khi thương nhân Hồng Kông thành lập mái ấm tình thương bị phá sản, người trong xã hội quyên góp tiền cho mái ấm cũng rất ít, muốn duy trì mái ấm tình thương vô cùng khó khăn. Bình thường tôi cũng không có nhiều hoạt động giao thiệp, không dùng tiền nhiều, nên liền quyên góp một nửa. Miễn cưỡng giải quyết một chút vấn đề về chi phí cho cuộc sống ở mái ấm tình thương."
"Người tốt đáng quý hiếm thấy đấy."
"Ồ, anh mới đáng ngưỡng mộ hơn, lần trước anh đã góp mười triệu mà."
Mạch Tiểu Miên cười giảo hoạt nói: "Mái ấm tình thương cũng tặng cờ thưởng cho anh rồi đúng chứ? Có treo ở phòng làm việc không?"
"Mạch Tiểu Miên à, em thật đúng là biết cho tôi đội mũ cao mà. Mười triệu kia là tôi cho em, em cho lại mái ấm tình thương, thì đó cũng là tiền do em quyên góp, không phải tiền của tôi. Tôi đây là vô công mà hưởng lộc rồi."
"Nếu như vậy thì anh cứ bỏ công ra là được rồi."
Mạch Tiểu Miên từ sau lưng ngồi lại vào trước mặt anh, nói: "Kiều Minh Húc, trong mái ấm tình thương có tổng cộng 20 cụ già neo đơn, 30 đứa trẻ bị bệnh tật bẩm sinh, cha mẹ vứt bỏ. Nếu như có thể, hy vọng từ phương diện kinh tế, anh có thể trợ giúp cho bọn họ một chút."
"Tôi sẽ cân nhắc xem thử."
"Thật sao?"
Mạch Tiểu Miên vô cùng kinh ngạc vui mừng nhìn anh hỏi.
"Giả."
"Ồ."
Mạch Tiểu Miên mặt mày như đưa đám, nói: "Cũng biết nhà tư bản các anh khi làm việc gì cũng luôn nghĩ tới lợi ích, thật không có tình người mà."
"Em có thể nói như vậy."
Kiều Minh Húc lành lạnh nói: "Từ xưa đến nay, đã là thương nhân thì không bao giờ làm việc không lợi ích cả. Tôi muốn quyên tiền cho mái ấm tình thương thì phải cân nhắc đủ các khoản hao phí cùng hồi đáp, bởi vì tôi cũng không phải là một người tốt đâu."
"Được rồi, tùy anh vậy."
Mạch Tiểu Miên nhìn hai chân mình một chút, rồi nói: "Đã một tuần tôi chưa đến mái ấm tình thương rồi. Mấy đứa trẻ ở đó còn nói đợi tôi đến ăn kẹo chung. Tôi không có cơ hội thưởng thức mất rồi."
"Chuyện này dễ, đợi lát nữa tôi đưa em đến đó, thuận tiện xem thử, mười triệu kia của tôi có được sử dụng hợp lý hay không."
"Cảm ơn."
Mạch Tiểu Miên nghe thấy anh nói muốn đưa cô đến mái ấm tình thương thì trong lòng vô cùng cao hứng, bèn không kịp đợi nói: "Vậy chúng ta đến cửa hàng tổng hợp trước, mua chút bánh bích quy cùng kẹo các loại cho mấy đứa nó."
"Được."
Kiều Minh Húc ôm cô lên xe lăn, đẩy ra cửa. Đến bãi đậu xe, anh lái xe chở cô đến các cửa hàng tổng hợp ở xung quanh, mua một đống quà vặt lớn, sau đó đưa cô đến mái ấm tình thương.