Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 210: Người bạn tốt nhất (1)




Kiều Minh Húc đưa tay sờ tóc cô, nói: "Đó không phải là lỗi của em. Nếu như nguyền rủa có năng lực như vậy thì trên đời này người xấu cũng sẽ chết oan chết uổng đấy. Cái chết của anh ta, chỉ là một tai nạn bất ngờ mà thôi, không liên quan tới em."
"Tôi biết, nhưng mà, tôi vẫn không thể ngăn được suy nghĩ trong lòng mình. Tôi luôn cảm thấy cái chết của anh ấy có liên quan đến tôi."
Mạch Tiểu Miên cúi đầu khóc thút thít, nói: "Lúc ấy lòng dạ tôi thật sự quá nhỏ mọn. Anh ấy muốn chia tay, tôi hẳn là nên chúc phúc cho anh ấy, mà không phải là độc ác nguyền rủa anh ấy."
Kiều Minh Húc rất muốn an ủi cô, nhưng anh cũng không biết nên nói gì cho phải.
Cuối cùng, hai người lại lâm vào một khoảng trầm mặc, cho đến khi mẹ Mạch đi vào kêu la: "Tiểu Miên, con đã thu dọn đồ đạc xong chưa?"
Mạch Tiểu Miên vội vàng đưa tay lau nước mắt nơi khóe mi, hắng giọng trả lời: "Sắp xong rồi ạ."
Nghe thấy giọng nói khác thường của cô, mẹ Mạch lập tức nhìn chăm chú vào ánh mắt cô, phát hiện nó ửng hồng, bèn khẩn trương hỏi: "Tại sao con lại khóc? Con rể Kiều, có phải con khi dễ Tiểu Miên nhà ta không?"
"Mẹ à, con không dám."
Mạch Tiểu Miên giúp Mạch Tiểu Miên giải thích, nói: "Cô ấy là không buông bỏ được nơi nay nên hơi khổ sở mà thôi."
"Thật là một đứa trẻ khờ, dọn nhà là chuyện tốt cơ mà. Nơi này đã cũ nát quá rồi, có gì tốt mà lưu luyến cơ chứ? Dù sao căn hộ này cũng không bán đi, nhớ thì quay về là được rồi. Tiểu Miên, con dọn dẹp nhanh đi, xe của công ty dọn nhà đã tới rồi đấy."
Mẹ Mạch thúc giục một câu rồi đi ra ngoài.
Tâm trạng của Mạch Tiểu Miên hơi bình tĩnh lại, để Kiều Minh Húc hỗ trợ đem toàn bộ sách trên giá cất vào trong rương. Còn cô thì mang theo một ít mỹ phẩm thường dùng. Còn về phần những đồ liên quan đến Trình Đông Thành, cô cũng chỉ để lại trong ngăn kéo, không muốn mang đi nữa.
Chuyển đến nhà mới.
Bởi vì Kiều Minh Húc có chuyện công việc quan trọng nên vội vã rời đi.
Mẹ Mạch thoải mái ngồi trên ghế sô pha Italia bằng da thật, mặt đầy cảm khái nói: "Tiểu Miên à, mẹ thật sự là nằm mơ cũng không nghĩ tới, chúng ta lại có thể nhờ diễm phúc của con, sống trong một ngôi nhà sang trọng như vậy. Một tháng trước còn lo lắng con không ai thèm lấy, kết quả, khi đã gả lại gả vào nhà giàu nhất. Cả nhà chúng ta đi theo đều được lợi."
"May mắn thôi ạ."
Mạch Tiểu Miên thấy cha mẹ cao hứng như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ, càng thêm cảm kích với Kiều Minh Húc.
"Đồng Đồng, sau này con cũng phải tìm một người có tiền như vậy kết hôn nhé. Như thế thì mẹ đây sẽ trở thành người mẹ hạnh phúc nhất trên đời này rồi."
Mẹ Mạch đưa tay vỗ bả vai Mạch Đồng Đồng, nói: "Có thể ở trong Hoàng Uyển này, đều là những nhân vật không giàu thì cũng sang. Hơn nữa con có thể ra vào hội sở cao cấp như Nhã Phong, tỷ lệ con có thể chạm mặt người có tiền càng lớn hơn. Đồng Đồng à, con phải nhớ rằng, ngàn vạn lần đừng để những người lang thang nghèo khó xấu xí ở ngoài kia lừa gạt đi, dẫn đến nghèo khó cả đời đấy."
Mạch Đồng Đồng đỏ mặt nói: "Mẹ à, con mới hơn mười tuổi thôi, còn lâu lắm mới tìm bạn trai được."
"Không cần phải lâu như thế, nếu gặp chàng trai nào tốt thì con thừa dịp còn sớm bắt ngay đi. Tranh thủ kết hôn sớm, tránh cho đến lúc đó mẹ lại bận tâm cả ngày lẫn đêm.
"Mẹ à, mẹ cũng thật là, có người mẹ nào lại dạy con gái yêu sớm như vậy không?"
Mạch Tiểu Miên ở bên cạnh liếc mắt nói.
"Tiểu Miên à, con đừng tưởng rằng mẹ không biết, năm đó con học lớp 10 đã cùng Trình Đông Thành yêu sớm. Tư tưởng của mẹ sáng suốt, một mắt nhắm một mắt mở, mặc cho hai đứa yêu nhau. Vốn dĩ dự định để cho các con yêu đến lúc tốt nghiệp đại học sau đó sẽ lập tức kết hôn. Kết quả Trình Đông Thành lại bỏ rơi con, một mình chạy đến nước Mỹ, lại không ngờ sẽ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.