"Mẹ à, đừng nói nữa."
Nghe thấy bà lại đang lẩm bẩm về Trình Đông Thành, Mạch Tiểu Miên lại không khỏi có hơi tức giận, nói: "Mong mẹ sau này đừng nhắc tới Trình Đông Thành nữa."
"Được được được, mẹ không đề cập tới nữa. May mà nó đến Mỹ, nếu không, con sẽ không có cơ hội gả cho con rể Kiều rồi. Cả đời chúng ta cũng không hy vọng xa vời được ở trong một ngôi nhà sang trọng như vậy."
Mẹ Mạch cũng không biết chuyện Trình Đông Thành đã chết ở nước Mỹ, bà chỉ cho rằng anh ấy đã chia tay với Mạch Tiểu Miên mà thôi.
"Đồng Đồng, em thích phòng của mình không?"
Mạch Tiểu Miên đổi sang chuyện khác hỏi Đồng Đồng.
"Thích, vô cùng thích ạ. Giống hệt như căn phòng của công chúa trong giấc mơ vậy. Chị à, em cảm ơn chị, không có chị thì bây giờ em vẫn còn phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ rồi."
Mạch Đồng Đồng vô cùng cảm kích nói với Mạch Tiểu Miên.
"Cô bé ngốc này."
Mạch Tiểu Miên thương tiếc đưa tay sờ đầu cô bé, nói: "Em đã là em gái của chị, thì sau này chị có cơm ăn cũng tuyệt đối sẽ không để cho em húp cháo đâu. Học thật tốt thì cuộc sống sau này sẽ càng tốt hơn."
"Dạ."
Mạch Đồng Đồng gật đầu nói: "Em nhất định sẽ lấy chị làm gương, trở thành một cô gái ưu tú ạ."
"Tốt lắm."
"Chị ơi, anh Quang Hiển có biết chúng ta chuyển nhà không ạ?"
Mạch Đồng Đồng đột nhiên hỏi.
"Chuyện này chị còn chưa nói với anh ấy."
Sau khi kết hôn, Mạch Tiểu Miên cũng chưa từng liên lạc lại với Phùng Quang Hiển, anh ấy cũng không gửi tin nhắn cho cô giống như trước đây.
Bởi vì biết tâm tư của anh đối với mình, cô cũng sẽ không chủ động đi tìm anh.
"Chị à, chị gọi điện thoại cho anh Quang Hiển đi, nói với anh ấy chúng ta đã dọn tới chỗ này, được không?"
Mạch Đồng Đồng mở đôi mắt to tròn, tràn đầy mong đợi nhìn cô nói.
"Đúng vậy, Tiểu Miên à, chuyện chúng ta dọn nhà lớn như vậy, con hẳn là nên nói với Quang Hiển. Tránh cho cậu ấy lại tới bên kia tìm chúng ta. Mặc dù con kết hôn rồi, nhưng Quang Hiển là một đứa trẻ tốt, các con vẫn có thể tiếp tục làm bạn được mà."
Mẹ Mạch ở bên cạnh nói.
"Được rồi."
Phùng Quang Hiển đối xử với cô rất tốt, Mạch Tiểu Miên biết điều đó.
Cô cầm điện thoại di động lên, bấm số điện thoại của Phùng Quang Hiển.
"Tiểu Miên!"
Giọng điệu vui vẻ la lớn của Phùng Quang Hiển ở đầu dây bên kia truyền đến, anh nói: "Em cũng sẽ chủ động gọi điện thoại cho anh sao, anh đây là đang nằm mơ đấy à?"
"Xem ra anh vẫn còn chưa tỉnh ngủ, đợi anh tỉnh rồi tôi gọi lại sau nhé. Hừ."
"Không được tắt máy!"
"Tôi dọn nhà."
"Tôi biết, em đã kết hôn rồi, nhất định là dời đến nhà họ Kiều nhỉ."
"Không phải, ý là ba mẹ tôi cũng dọn nhà."
"Ồ? Bọn họ muốn dọn tới chỗ nào?"
Phùng Quang Hiển nghi ngờ hỏi.
"Ở Hoàng Uyển ấy, tôi cùng Kiều Minh Húc cũng ở lại bên này."
"Không phải chứ? Kiều Minh Húc kia là vương tử mắc bệnh sạch sẽ đấy, anh ta chịu đồng ý để cha mẹ em ở cùng bọn em sao?"
Phùng Quang Hiển vô cùng kinh ngạc hỏi.
"Cha mẹ tôi không phải ở chung với tôi, bọn họ ở số 18 tầng 18 khu Hoàng Uyển. Còn tôi và Kiều Minh Húc ở biệt thự số 1 Hoàng Uyển."
"Em nói sao cơ?"
Phùng Quang Hiển hơi ngừng lại một chút, nói: "Nhà của của cha mẹ em, là của Kiều Minh Húc mua sao?"
"Ừ, là anh ấy sắp xếp, có thể là vì muốn chăm sóc tôi thật tốt."
"Vậy còn được!"
Giọng điệu của Phùng Quang Hiển có hơi kỳ lạ, nói: "Tiểu Miên à, cho dù thế nào, anh đều hy vọng em có thể hạnh phúc. Kiều Minh Húc kia anh sẽ giúp em trông chừng, lỡ như có chỗ nào anh ta có lỗi với em, anh sẽ là người đầu tiên không tha cho anh ta."
"Ha ha."
Mạch Tiểu Miên cảm động cười một tiếng.
"Tiểu Miên, vậy bây giờ em ở số 1 Hoàng Uyển, hay là ở tầng 18?"
"Tầng 18."
"Đợi anh mấy phút, anh qua tìm em ngay."