Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 212: Người bạn tốt nhất (3)




"Hả?"
"Anh chưa nói với em, anh cũng ở Hoàng Uyển đấy. Tuy nhiên, anh ở số 8 Hoàng Uyển, sau này hai chúng ta qua lại cũng thuận lợi hơn rất nhiều."
"Vậy sau này chúng ta là hàng xóm rồi."
Mạch Tiểu Miên cười nói: "Có chuyện gì thì có thể kẻ kêu người đáp rồi."
"Đúng vậy, có người bắt nạt anh, anh sẽ gọi em tới đánh nhau. Hắc hắc, Mạch Tiểu Miên à, anh thật sự không ngờ tới, dáng vẻ yếu ớt của một cô gái như em lại có thể đánh ngã mấy tên đàn ông cao to vạm vỡ đấy. Đem người ta đánh bổ nhào, thật sự vô cùng lợi hại."
Phùng Quang Hiển nhớ tới ngày đó Mạch Tiểu Miên đánh ngã mấy gã cao to hùng hổ kia, liền kích động nói.
"Bớt khẩu nghiệp đi."
"Ha ha."
Phùng Quang Hiển cười to, đáp: "Nhất định rồi."
Năm phút sau, tiếng chuông cửa reo vang.
Mạch Đồng Đồng chạy đi mở cửa.
"Anh Quang Hiển."
Mạch Đồng Đồng vô cùng mừng rỡ kêu lên.
"Đồng Đồng nhỏ bé yêu dấu của anh."
Vẻ mặt Phùng Quang Hiển cười đầy tà mị, đưa tay sờ tóc Đồng Đồng, sau đó đưa giỏ quà trên tay cho cô bé.
Mạch Đồng Đồng mặt đầy kích động ửng đỏ, nhận lấy giỏ quà, vui vẻ đi theo phía sau Phùng Quang Hiển.
"Quang Hiển tới đấy à, mau ngồi mau ngồi nào!"
Mẹ Mạch nhìn thấy Phùng Quang Hiển, cũng tràn đầy vui mừng kêu lên.
"Cảm ơn bác gái, không biết mọi người dọn nhà, nên cũng không chuẩn bị lễ vật gì cả. Hy vọng mọi người không chê, hắc hắc."
Phùng Quang Hiển chỉ tay vào giỏ quà kia, nói.
"Khách sáo rồi!"
Mẹ Mạch cười nói.
"Không đâu ạ, con xem mọi người là người nhà của mình. Sau này chúng ta chính là hàng xóm với nhau cả. Con sẽ thường xuyên tới kiếm cơm ăn."
"Lúc nào cũng hoan nghênh con."
Ánh mắt Phùng Quang Hiển nhìn về phía hai chân Mạch Tiểu Miên, hỏi: "Sao lại biến thành người tàn tật thế này? Có phải Kiều Minh Húc ngược đãi em không?"
"Không phải, là tôi đạp trúng vỏ sò nên bị thương."
Mạch Tiểu Miên cười khổ nói: "Chỉ là vết thương nhẹ thôi, thế mà mấy ngày nay lại phải ngồi xe lăn."
"Kiều Minh Húc thật sự quan tâm tới em đấy chứ? Để tôi nhìn thử xem em bị thương thành thế nào."
Phùng Quang Hiển cúi người xuống, muốn xem chân của cô.
Mạch Tiểu Miên vội vàng rụt chân lại, lắc đầu nói: "Không cần đâu, rất khó nhìn."
"Anh xem thử!"
Phùng Quang Hiển không suy nghĩ nhiều nắm lấy chân cô, gỡ lớp băng gạc ra, cau mày nói: "Ai tay nghề lại kém vậy chứ, băng bó khó coi như thế."
"Kiều Minh Húc giúp tôi băng lại đấy, tôi cảm thấy vô cùng tốt."
Mạch Tiểu Miên thấy Phùng Quang Hiển nói Kiều Minh Húc như vậy, trong lòng có hơi không vui.
"Anh ta giúp em băng bó sao? Những thứ thuốc này cũng là anh ta giúp em bôi?"
Phùng Quang Hiển giống như nghe thấy một chuyện không thể tin nổi, kinh ngạc ngẩng đầu hỏi.
Mạch Tiểu Miên gật đầu, nói: "Ừ."
"Chuyện này đúng là kỳ lạ mà."
Phùng Quang Hiển nhìn vết thương trên chân cô có hơi bốc mùi vì mùi hôi của thuốc, có chút khó tin nói.
"Chuyện này có gì kỳ lạ đâu chứ? Nhà nghỉ dưỡng chỉ có hai người tôi và anh ấy, anh ấy không giúp tôi, vậy thì ai giúp tôi chứ?"
Mạch Tiểu Miên cảm thấy vô cùng kỳ lạ đối với những lời này của anh.
"Chắc em biết anh ta có bệnh sạch sẽ đấy chứ?"
"Ừ."
"Người mắc bệnh sạch sẽ giống như anh ta, lại có thể đối mặt với cái chân thối này của em, anh thật không dám tin tưởng đấy. Trước kia chân Lâm Ngọc cũng bị thương, đều là tự cô ta bôi thuốc rồi băng bó lại. Anh ta lẩn tránh đi xa ấy, nói là nhìn không nổi những vết thương tanh hôi kia."
Nghe thấy những lời này của Phùng Quang Hiển, trong lòng Mạch Tiểu Miên vui mừng một cách khó hiểu, hỏi lại: "Như vậy sao?"
"Ôi chao, Quang Hiển à, lời này của con có chút sai lệch rồi. Tiểu Miên cùng Minh Húc là vợ chồng, còn để ý chân hôi chân thối gì chứ?"
Mẹ Mạch ở bên cạnh chen miệng nói: "Giữa vợ chồng mà còn chê bai nhau, vậy còn xem là vợ chồng gì chứ?"
Bà nói xong, bèn đem chân đặt lên đùi cha Mạch, nói: "Con nhìn xem, lão Mạch nhà ta cũng không chê chân bác thúi đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.