Khách sạn Khải Đế, nguy nga lộng lẫy, vô cùng xa hoa.
Đây là lần đầu tiên cha mẹ Mạch cùng Đồng Đồng bước vào một nơi sang trọng như vậy, cũng có vài phần lo lắng.
Khi Mạch Tiểu Miên nói tên của Kiều Minh Húc ra cho nhân viên phục vụ, thì bọn họ lập tức nhiệt tình tiếp đón, đưa mấy người các cô tới phòng bao tốt nhất Khải Đế - phòng Đế Vương.
Giống như tên gọi, bên trong được bố trí trưng bày hệt như một cung đình xa hoa vậy.
Mọi người vừa mới ngồi xuống, Kiều Minh Húc đã gọi điện thoại tới, nói: "Mạch Tiểu Miên, bọn em muốn ăn gì, uống gì cứ tùy ý, đừng ủy khuất cha mẹ cùng Diệp Mai."
"Được."
"Vậy chúc mọi người vui vẻ, tôi bận việc tiếp đây."
Kiều Minh Húc cúp điện thoại.
Trong lòng Mạch Tiểu Miên lại hơi cảm động.
Lúc anh bận rộn vẫn còn nhớ tới chuyện ăn cơm của bọn họ, thật đúng là một người đàn ông biết quan tâm và có trách nhiệm.
"Tiểu Miên, những món kia rất đắt đúng không? Sao trong thực đơn không ghi giá vậy?"
Mẹ Mạch nhìn qua menu, có hơi lo lắng hỏi Mạch Tiểu Miên.
"Mẹ Mạch à, dù có đắt đi nữa thì cũng là con rể của mẹ mời, sợ gì chứ?"
Diệp Mai lên tiếng nói: "Mẹ cũng đừng quên, anh ấy là người giàu nhất có tài sản ròng mấy chục tỉ đấy!"
"Dù là nói như vậy, nhưng cũng không cần xa xỉ đến thế."
Mẹ Mạch chỉ vào hình một bát canh hầm có trong thực đơn, sau đó quay đầu hỏi nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp lại có khí chất như một ngôi sao kia, nói: "Tô canh hầm này giá bao nhiêu tiền vậy?"
Nhân viên phục vụ nhìn lướt qua, sau đó đáp: "Chắc là hơn 300 tệ một tô."
"Hơn ba trăm sao?"
Mẹ Mạch hít một hơi khí lạnh, nói: "Mẹ tự mình làm nhiều lắm cũng chỉ hơn 20 tệ thôi, thật đúng là lừa người mà."
"Thức ăn ở đây đều do đầu bếp cao cấp của chúng tôi làm. Nước canh hầm này là được dùng bào ngư thượng đẳng, được bào chế từ bài thuốc bí truyền độc nhất. Mùi vị đặc biệt tươi ngon ạ."
Nhân viên phục vụ giải thích nói.
"Còn đĩa rau xanh này thì sao?"
"Khoảng hơn 100 tệ một đĩa."
"Cải xanh thôi mà đắt như vậy à? Dùng bữa ở đây nhất định là nuốt tiền mà?"
"Dì à, người ta cực khổ kiếm tiền, cũng chỉ vì mục đích ăn uống thôi."
Nhân viên phục vụ mỉm cười đáp.
"Đúng đúng đúng, mẹ Mạch à, mẹ cũng đừng đau lòng nữa. Nuốt tiền thì nuốt tiền thôi, dù sao cũng không phải là tiền của mẹ à. Con rể kia của ẹm, tùy tiện một ngày một mối làm ăn thôi đã lời hơn trăm triệu rồi. Mẹ còn giúp anh ấy tiết kiệm làm gì chứ? Bào ngư vi cá gì đó cứ hết thảy gọi một lượt lên, để cho chúng ta hôm nay ngồi không mà hưởng thôi nào."
Diệp Mai nói lớn, sau đó lại xoay mặt hỏi Mạch Tiểu Miên: "Chúng ta ăn như vậy chồng cậu sẽ không đau tim đấy chứ!"
"Đau tim cũng không còn cách nào khác cả, ai bảo tớ kết bạn với một người ăn hàng như vậy?"
Mạch Tiểu Miên để mọi người gọi thức ăn.
Mặc dù nói thì nói như vậy, nhưng cha mẹ Mạch vẫn chọn món đơn giản nhất. Diệp Mai cũng không gọi bào ngư nhân sâm vi cá gì đó, Đồng Đồng cũng chỉ gọi một món đơn giản thôi.
Mạch Tiểu Miên biết bọn họ đều muốn tốt cho mình, không muốn để Kiều Minh Húc lưu lại ấn tượng xấu cho cô.
Vì vậy, cô bèn gọi thêm một tổ yến bào ngư vi cá.
"Tiểu Miên à, con gọi thức ăn đắt như vậy, con rể Kiều sẽ không cảm thấy chúng ta rất tham ăn đấy chứ?"
"Mẹ Mạch không khỏi lo lắng hỏi.
"Mẹ à, yên tâm đi, anh ấy vừa mới nói rồi, chúng ta cứ tùy ý chọn món. Muốn ăn gì thì cứ gọi. Mẹ không ăn, anh ấy có khi còn mất hứng đấy chứ."
Mạch Tiểu Miên an ủi nói.
"Nói cũng phải, đàn ông có năng lực làm ra tiền sẽ không quan tâm vợ sẽ xài bao nhiêu tiền. Chỉ có đàn ông vô dụng không làm ra tiền mới đau tim thôi."
Diệp Mai đưa tay vỗ bả vai Mạch Tiểu Miên, nói: "Người chị em à, tớ thật sự phát hiện cậu đã gả đúng người rồi. Trước kia, Kiều Minh Húc là nam thần của tớ, mỗi ngày tớ nhắc tới anh ấy, vẻ mặt của cậu còn đầy khinh thường. Bây giờ lại đem nam thần của tớ biến thành người chồng tốt, phúc khí này của cậu đúng là như Đông Hải, liên tục không dứt nha!"