"Đó là vì Tiểu Miên nhà ta hiền lành nên mới có dáng vẻ hạnh phúc được như vậy."
Mẹ Mạch mặt đầy kiêu ngạo, nói: "Tiểu Miên nhà chúng ta đợi lâu như vậy mới lập gia đình, hóa ra, chính là vì gặp được con rể Kiều, cho nó một chốn về tốt nhất."
"Mẹ Mạch à, con cũng đợi rất lâu rồi đấy."
Diệp Mai mặt đầy đau khổ, nói: "Con muốn gặp người ta, mà người ta ở đâu rồi? Có thể đẹp trai thân thiện giống như Kiều Minh Húc không? Thật mong đợi mà!"
"Tiểu Mai à, con đừng nôn nóng, hoa tốt tự nhiên quả sẽ tốt thôi. Con hơi mập một chút, nhưng dáng dấp châu tròn ngọc sáng, vô cùng đáng yêu, nhất định sẽ gặp được một người đàn ông tốt."
Mẹ Mạch an ủi nói.
"Vậy con sẽ tiếp tục chờ."
Diệp Mai le lưỡi một cái.
Điện thoại di động của Mạch Tiểu Miên lại vang lên, là lãnh đạo trong đơn vị gọi điện tới.
Điện thoại của đơn vị gọi tới, thường là vì có phát sinh án mạng. Cô không muốn tiếp điện thoại ở chỗ này, tránh khỏi ảnh hưởng khẩu vị của mọi người.
"Con đi ra ngoài nhận một cuộc điện thoại."
Cô đẩy xe lăn ra khỏi Đế Vương, đến cuối hành lang nghe điện thoại.
"Pháp y Mạch, ngày mai là ngày cuối cùng kỳ nghỉ kết hôn của cô."
Lãnh đạo có chút ngượng ngùng nhắc nhở.
"Vâng, ngày mốt tôi sẽ đi làm đúng thời hạn, lãnh đạo cứ yên tâm."
"Ôi, pháp y Mạch à, chúng tôi biết cô vừa mới kết hôn, cũng không muốn thúc giục cô trở về đơn vị đâu, nhưng không còn cách nào khác cả. Pháp y Lâm hôm nay phải trở về đơn vị cũ, Trương Hòa lại không làm nên trò trống gì cả. Người của đội hình cũng nhớ nhung cô lắm."
"Vâng, tôi biết rồi, tôi cũng muốn đi làm lại."
"Pháp y Mạch đúng là tốt quá, chúng tôi đang lo lắng cô sau khi lập gia đình sẽ từ chức không đi làm nữa, ở nhà làm thiếu phu nhân nhà giàu đấy chứ."
Lãnh đạo vô cùng vui vẻ nói.
"Ối, sao có thể như vậy được? Tôi phải có công việc của chính mình chứ, lãnh đạo à, ông cứ yên tâm đi, ngày mốt, tôi nhất định sẽ trở về đơn vị báo danh đúng thời hạn."
Mạch Tiểu Miên cười nói.
"Vậy thì tốt, không quấy rầy cô nữa, giúp tôi hỏi thăm sức khỏe tổng giám đốc Kiều nhé."
"Cảm ơn."
Sau khi cúp điện thoại của lãnh đạo, Mạch Tiểu Miên cảm giác bụng có hơi không thoải mái, nhìn thấy bên cạnh có phòng vệ sinh, bèn đẩy xe lăn đi vào.
Ai ngờ, ở khúc cua hành lang, xe lăn lại đụng phải một người.
Chiếc túi trên tay người nọ bị rơi xuống đất, mấy hạt ngọc trai được khảm nạm trên túi rớt dính nước, có hơi vung vãi khắp nơi.
"Ôi!"
Chủ nhân của chiếc túi kia giống như bị người ta dùng dao đâm phải vậy, vội vàng hét lên một tiếng, sau đó khom người nhặt chiếc túi kia lên, đau lòng kêu la: "Túi xách của tôi!"
Cô ta cầm chiếc túi, tức giận trợn mắt nhìn Mạch Tiểu Miên đang ngồi trên xe lăn, nói: "Đồ tàn phế kia, mau đền chiếc túi LV phiên bản giới hạn kia cho tôi!"
"Bao nhiêu tiền?"
Đúng là cô vô tình va chạm phải người ta, Mạch Tiểu Miên cũng đuối lý, vội vàng hỏi.
Người phụ nữ trang điểm đậm kia quan sát Mạch Tiểu Miên từ trên xuống dưới một chút, sau đó mặt đầy khinh miệt cùng giễu cợt nói: "Dáng vẻ nghèo hèn này của cô cho dù có bán thân thể đi cũng không bồi thường nổi đâu."
Mạch Tiểu Miên vừa rồi đi từ trong nhà ra, cũng không phải mang những bộ quần áo hàng hiệu mà Kiều Minh Húc mua cho. Vì cô theo thói quen mặc quần áo giá rẻ thường ngày trước đây.
Cũng không phải cô cố ý khiêm tốn muốn mặc như vậy, mà là theo thói quen thường ngày của cô, cũng không nghĩ tới việc phải giữ hình tượng hay gì cả.
Mà người phụ nữ này chính là nhìn thấy cô mặc quần áo bình thường, toàn thân không có một món đồ trang sức cao cấp nào, cũng không trang điểm, nên theo trực giác cho rằng cô là một người nghèo. Vì vậy vẻ mặt cùng giọng điệu vô cùng khinh miệt.
"Bao nhiêu tiền?"
Mặc dù Mạch Tiểu Miên cũng không phải là một người có lòng hư vinh mạnh, nhưng vẫn bị dáng vẻ cùng ánh mắt đó kích thích, rất nghiêm túc hỏi.