Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 219: Sóng gió lại đến (4)




"Phốc!"
Lãnh Kiều Thi lại cười lên, nói: "Hoàng Ly à, cô cũng thật là buồn cười, của cô đây là túi LV loại hàng nhái cao cấp, sản xuất nội địa. Giá trị nhiều nhất cũng chỉ 10.000 tệ mà thôi. Cô lừa gạt Kiều thiếu phu nhân nhà người ta 350.000 tệ, có phải là quá ác độc rồi không hả?"
Gương mặt Hoàng Ly lúng túng đỏ bừng lên, tranh cãi nói: "Cô Lãnh à, đây là hàng thật đấy, chính là Lâm Ngọc cố ý mang từ Paris về cho tôi mà!"
"Hàng thật sao?"
Lãnh Kiều Thi coi thường chỉ vào ký hiệu tầm thường bên cạnh chiếc túi, nói: "Cô cho rằng, hàng thật của LV sẽ ký hiệu ở chỗ này sao?"
"Sẽ không sao?"
"Ha ha."
Lãnh Kiều Thi lạnh lùng cười to, nói: "Cho rằng tôi là ai chứ, người phụ nữ nhà giàu mới nổi như cô, đừng nên giả vờ rằng mình cao sang làm gì!"
Sắc mặt của Hoàng Ly trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
Nhà họ Hoàng vốn dĩ xuất thân từ nông thôn, một nghèo hai trắng. Sau đó nhờ khai thác mỏ than đá nên mới phất lên, đến định cư ở thành phố A.
Hoàng Ly vẫn luôn muốn dung nhập vào vòng tròn danh viện ở nơi này. Tuy nhiên lại bị rất nhiều người xem thường thân phận nhà giàu mới nổi của mình. Ngoại trừ Lâm Ngọc khá tốt với cô ta. Thế nên cô ta đành từ bỏ ý định rồi đi theo Lâm Ngọc mà thôi.
"10.000 tệ đúng không?"
Mạch Tiểu Miên lên tiếng hỏi.
Cô cũng không phải là người ngu ngốc, không thể nào bồi thường một món đồ hàng giả 350.000 tệ được.
Vừa vặn trong túi của cô cũng còn hơn 10.000 tệ, là mẹ muốn cô mang theo, đợi lát nữa cơm nước xong sẽ đi siêu thị mua ít đồ.
Cô lấy 10.000 tệ ra, đưa cho Hoàng Ly.
Hoàng Ly hung dữ trợn mắt với cô một cái, sau đó liền cầm tiền rồi vội vã rời đi.
Cô ta vừa đi, Lãnh Kiều Thi cũng nhấc chân rời khỏi đây.
"Cô Lãnh, cảm ơn cô."
"Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng không phải giúp gì cô cả. Chỉ là tôi không ưa dáng vẻ giả tạo của cô ta mà thôi."
Lãnh Kiều Thi lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô ta một cái, rồi nói: "Cho dù là Kiều phu nhân đi nữa, cô hẳn cũng nên biết, hình tượng của cô, cũng đại diện cho thể diện của Kiều Minh Húc. Coi như cô khiêm tốn đi nữa thì vẫn nên chú ý giữ hình tượng tốt. Nếu không, người ta sẽ cho rằng cô ở nhà họ Kiều bị ghét bỏ đấy."
Nói xong, cô ấy đạp lên giày cao gót rời đi, để lại một bóng lưng lạnh lùng cho Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình một chút, sau đó cười khổ một cái, rồi đi vệ sinh.
Trở lại phòng bao Đế Vương, thức ăn đã bắt đầu lục tục được mang lên.
Mọi người không kịp chờ đợi mà cầm đũa lên.
Quả nhiên, mùi vị cao cấp tươi ngon đó, thỏa mãn trọn vẹn đầu lưỡi cùng các giác quan.
"Đắt tiền như vậy đúng là có lý do mà!"
Mẹ Mạch vừa ăn vừa tâm phục khẩu phục nói: "Không gian cao cấp, phục vụ cao cấp, mùi vị cao cấp, đúng là thức ăn nhà làm không thể sánh được."
"Mẹ Mạch à, sau này mẹ để cho con rể Kiều của mẹ mang mọi người tới đây ăn cơm nhiều một chút. Nhưng mà nhớ gọi con đấy!"
Diệp Mai vừa kêu la giảm cân lúc này đang ở một bên ăn ngấu nghiến, no đến nỗi bụng cũng tròn vo.
Còn về phần Đồng Đồng, trong lòng lại ngộ ra một điều.
Trước kia khi còn sống lưu lạc đầu đường xó chợ, dù là một đồng tiền, cũng hận không thể có được mà dùng. Một chén cơm to nóng cũng là hy vọng xa vời rồi.
Khi đó, cô bé còn chưa biết rằng, trên đời này có người sẽ tốn mấy trăm tệ để ăn một đĩa cải xanh. Càng không biết, có người vì một bữa ăn mà tốn hơn 10.000 tệ, hơn nữa đôi chân mày cũng không hề nhíu lại một cái.
10.000 tệ, là số tiền mà biết bao nhiêu người bần hàn cơ cực ngoài kia nhịn ăn nhịn uống một năm cũng không thể kiếm được?
Nhìn gian phòng nguy nga lộng lẫy trước mặt, lại nhớ đến những ngày giá rét lạnh lẽo dưới gầm cầu. Cô bé âm thầm thề thốt, tuyệt đối không thể để mình quay lại cuộc sống cơ cực như lúc trước nữa. Cô nhất định phải cố gắng để mình có thể biến thành một người sống trong vòng thượng lưu. Ăn thứ ngon nhất, dùng thứ tốt nhất, sống với người tuyệt vời nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.