"Chị à, anh ấy vẫn luôn yêu chị, còn người phụ nữ kia là bị bắt buộc nên mới phải kết hôn. Sớm hay muộn anh ấy vẫn là anh rể của em."
Sau khi Lâm Oánh nói xong, cô ta bèn chạy tới trước mặt Kiều Minh Húc, lớn tiếng kêu lên một tiếng: "Anh rể, anh cũng tới đây sao? Chị em cũng ở đây đấy."
Cô ta lớn tiếng cố ý để cho Mạch Tiểu Miên nghe thấy, cũng là cố ý để xem phản ứng của Kiều Minh Húc, anh sẽ lựa chọn thế nào.
"Ôi chao, Tiểu Miên à, từ lúc nào cậu lại có thêm một cô em gái thế này?"
Diệp Mai nhìn thấy sắc mặt của Kiều Minh Húc cùng Mạch Tiểu Miên có hơi khó coi, bèn vội vàng lên tiếng, sau đó mặt đầy giễu cợt cười, nói với Lâm Oánh: "Dáng dấp mập lùn thế này nhìn cũng không thấy giống gen di truyền tốt đẹp nhà họ Mạch các cậu? Là mẹ Mạch nhặt được từ trong thùng rác ra sao?"
"Cô nói gì cơ? Ai là em gái cô ta cơ chứ?"
Lâm Oánh nhìn Diệp Mai vừa chê cười mình mập lùn, bèn thở hổn hển nói: "Lâm Ngọc mới là chị của tôi, cô ta muốn làm chị tôi sao, không xứng!"
"Ôi chao chao, hóa ra không phải em gái của Tiểu Miên à, thiếu chút nữa làm tôi giật cả mình đấy, hại tôi tưởng gen nhà họ Mạch bị đột biến. Đúng rồi, cô gái này, nếu cô không phải là em gái của Tiểu Miên nhà chúng tôi, vậy anh rể cô tên gì vậy? Anh rể là người để cô gọi bậy như vậy sao?"
Diệp Mai lớn tiếng nói.
"Tôi vẫn luôn gọi anh ấy là anh rể, liên quan gì tới cô!"
Lâm Oánh thô tục mắng, sau đó xoay mặt về phía Kiều Minh Húc nũng nịu nói: "Anh rể, đồ mập chết bầm này thật đáng ghét."
Kiều Minh Húc mặt đen lại, nhìn Lâm Ngọc đang yên lặng ở một bên quan sát, liền có vẻ hơi thất vọng. Anh không để ý tới Lâm Oánh nữa, đẩy Mạch Tiểu Miên định rời đi.
Nhưng hết lần này đến lần khác lại bị mẹ Lâm chặn đường lại.
"Kiều Minh Húc, anh phải cho Ngọc Ngọc nhà tôi một câu trả lời hợp lý. Anh lừa Lâm Ngọc nhà tôi trước, nói muốn cùng con bé kết hôn. Kết quả lại kết hôn với người phụ nữ khác. Mấy ngày trước, anh còn chạy đến nhà tôi, cầu xin tôi mở cửa, nói sẽ chịu trách nhiệm với Lâm Ngọc nhà chúng tôi. Bây giờ, anh phải ở trước mặt tất cả mọi người, cho Ngọc Ngọc nhà tôi một câu trả lời hợp lý mới được."
"Mẹ à, đừng làm rộn."
Lâm Ngọc nhìn thấy mẹ mình lại nói ra như vậy, lo lắng sẽ làm cho Kiều Minh Húc phản cảm, bèn vội vàng kéo tay bà lại, sau đó làm bộ mặt đầy bao dung cùng dáng vẻ dịu dàng nói với Kiều Minh Húc: "Xin lỗi, người nhà của em đã gây phiền phức cho anh rồi, em không cần anh phải giải thích đâu."
"Ngọc Ngọc, sao con lại ngốc như vậy chứ? Con đợi anh ta mười năm, anh ta cái gì cũng không cho con cả. Người làm mẹ là ta đây nhìn cũng đau lòng mà."
Mẹ Lâm rất không cam lòng nói.
"Mẹ à, không trách Minh Húc được, chuyện anh ấy kết hôn, cũng không phải do anh ấy tự nghiện. Chúng ta đừng làm khó anh ấy nữa, đi thôi."
Lâm Ngọc rất biết thức thời, nói.
"Đứa nhỏ ngốc này, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền. Hừ, chúng ta đi."
Mẹ Lâm cực kỳ không cam lòng tức giận hừ một tiếng, mang cả nhà rời đi.
Trước khi rời đi, Lâm Ngọc quay đầu sang nhìn Kiều Minh Húc một cái thật sâu.
Ánh mắt đó, tràn đầy ai oán cùng thâm tình, giống như một con dao nhọn, đâm thật sâu vào trái tim Kiều Minh Húc.
Bàn tay vốn đang đỡ lấy xe lăn của anh cũng trở nên hơi cứng ngắc, cực kỳ không được tự nhiên.
Đúng vậy, là anh thiếu nợ Lâm Ngọc mười năm, đến bây giờ vẫn không thể cho cô ấy một phần trách nhiệm nào cả.
Trong lòng Mạch Tiểu Miên lúc này cũng cực kỳ không thoải mái.
Từ một góc độ khác mà nói, cô đúng là có thể xem như người thứ ba phá hoại tình yêu của Kiều Minh Húc cùng Lâm Ngọc.
"Thật xin lỗi."
Cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn chăm chú vào bóng lưng của Lâm Ngọc, nói với Kiều Minh Húc.
Nghe thấy cô nói như vậy, Kiều Minh Húc cúi đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Chuyện không liên quan đến em."
"Ồ."
Mạch Tiểu Miên buồn rầu đáp lại một tiếng, nhìn thấy tay Kiều Minh Húc đã buông ra khỏi xe lăn, bèn tự mình đẩy xe lăn về phía thang máy.
Mọi người đều hiểu chuyện phát sinh trước mắt, ngay cả người luôn om sòm như mẹ Mạch cũng không lên tiếng nói gì.
Diệp Mai cố gắng xoa dịu bầu không khí, nhưng ai cũng mang theo tâm sự riêng. Cô ấy không có cách nào độc diễn một mình được.