Rời khỏi Khải Đế, Kiều Minh Húc để cho nhóm Mạch Tiểu Miên về Hoàng Uyển trước.
Mạch Tiểu Miên cũng không hỏi tại sao, chỉ nhìn anh rời đi. Sau đó Diệp Mai đưa cả nhà bọn họ trở lại Hoàng Uyển.
"Tiểu Miên, con đừng lo lắng, con rể Kiều sẽ nhanh chóng đoạn tuyệt quan hệ cùng người phụ nữ kia thôi. Cậu ấy cũng đã kết hôn với con rồi, sớm muộn gì cũng thuộc về con."
Mẹ Mạch nhìn thấy gương mặt đầy buồn rầu không vui của con gái, bèn an ủi nói: "Con rể Kiều có thể đối xử tốt với chúng ta như vậy, nói rõ cậu ấy là một người đàn ông có trách nhiệm. Đối với con thật lòng cũng tốt, chỉ là tạm thời không quên được người phụ nữ kia. Giống như con vẫn không quên được Trình Đông Thành vậy mà thôi."
Nghe những lời này, trong lòng Mạch Tiểu Miên càng thêm không thoải mái. Cô bèn nghiêng đầu nhìn về phía ven đường, nhìn dòng người qua lại trên phố. Trong tâm trí như bị tê dại, không có cách nào làm theo được cả.
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện bên kia đường.
"Diệp Mai, dừng xe!"
Cô đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
Diệp Mai sợ hết hồn, khẩn cấp đạp thắng xe.
Mạch Tiểu Miên bất chấp cởi dây an toàn ra, mở cửa nhảy xuống xe.
"Tiểu Miên, con sao vậy?"
Mẹ Mạch nhìn thấy dáng vẻ nóng nảy như lửa đốt của cô, liền vội vàng hỏi.
Mạch Tiểu Miên không phản ứng lại bọn họ, cũng không đoái hoài tôi đôi chân đang bị thương, chạy về phía đường xe chạy bên kia.
Bởi vì cô nhìn thấy một người trông giống hệt như Trình Đông Thành.
Đây là đường quốc lộ, hơn nữa cũng không phải làn đường dành cho người đi bộ. Xe tới xe lui liên tục, cô lại chạy băng qua đường, khiến không ít xe cộ phải dừng lại khẩn cấp, vô cùng nguy hiểm.
"Người phụ nữ điên kia, có muốn chết cũng đừng chết ở đây chứ!"
"Có lầm không vậy?"
"Đi chết đi!"
...
Không ít tài xế tính khí nóng nảy đưa đầu ra ngoài cửa xe mắng.
Mạch Tiểu Miên hoàn toàn không để ý, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hình bóng quen thuộc đang đi bên kia đường.
Đám người Diệp Mai sợ hết cả hồn nhìn cô chạy băng qua dòng xe cộ đông đúc, vô cùng nguy hiểm.
"Tiểu Miên, Tiểu Miên của tôi, con bé sao vậy? Có phải nó nghĩ không thông không?"
Mẹ Mạch kêu khóc, muốn đuổi theo, lại bị Diệp Mai chặn lại, nói: "Mẹ Mạch, đừng lộn xộn. Tiểu Miên không có chuyện gì đâu, là Trình Đông Thành ở bên kia."
"Trình Đông Thành sao? Không phải thằng bé kia ở Mỹ à? Về làm gì chứ? Con gái ngốc của ta, còn nhớ tên nhóc lang thang kia làm gì vậy?"
Theo hướng đi của Mạch Tiểu Miên, mẹ Mạch cũng nhìn thấy Trình Đông Thành.
Ngay lúc Mạch Tiểu Miên vội vàng muốn đuổi kịp Trình Đông Thành, anh ấy đột nhiên lại lên một chiếc xe taxi.
"Trình Đông Thành! Trình Đông Thành!"
Cô đuổi sát theo sau.
Cũng không biết làm thế nào cả, tốc độ của người dù có nhanh hơn nữa thì cũng không thể bằng tốc độ của xe.
Xe càng lúc càng xa...
Mạch Tiểu Miên muốn vẫy tay ngăn một chiếc taxi khác, nhưng không biết tại sao xe nào cũng đã có người, không có tài xế nào dừng lại vì cô cả.
Mà xe của Diệp Mai, lại ở bên kia đường, căn bản không thể đi ngược chiều được.
Dáng dấp của người kia rất giống Trình Đông Thành. Hôm nay một lần nữa cô lại bắt gặp, không biết lần tiếp theo có thể gặp lại được không.
Mạch Tiểu Miên mặc kệ vết thương ở chân mình, vô lực ngồi ở bên kia đường quốc lộ nhìn dòng xe trước mặt, trong lòng trống rỗng.
Mới vừa rồi ở khoảng cách gần, cô nhìn thấy rất rõ ràng. Người nọ không phải chỉ lớn lên giống Trình Đông Thành, mà có lẽ là Trình Đông Thành thật sự.
Tấm lưng kia, gò má kia, gương mặt kia, dáng vẻ bước đi đó...
Đã sớm bị cô khắc sâu vào tận xương tủy, cho dù đã gần mười năm rồi, cô vẫn không thể quên được.
Nhưng mà, thi thể ở nước Mỹ kia, rõ ràng cô cũng nhận ra đó chính xác là Trình Đông Thành.
Rốt cuộc tại sao chứ?
Chẳng lẽ trên đời này thật sự có thể có chuyện sống lại khó tin như vậy?