Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 224: Không thể ngủ được (1)




Khi anh phát hiện những câu hỏi này cứ quanh đi quẩn lại nhiều lần ở trong đầu mình như vậy, anh lại cảm thấy cực kỳ tức giận. Cảm thấy bản thân thật sự quá khó hiểu, lại có thể giống như lo cho một đứa con nít vậy. Dù sao Mạch Tiểu Miên cũng đã 28 tuổi, có năng lực độc lập rồi mà.
Hơn nữa, bên cạnh người ta còn có cha mẹ ở bên cạnh.
Anh rốt cuộc lo lắng không cần thiết như vậy để làm gì chứ?
Nhưng mà.
Anh vẫn không thể ngủ được!
Gần mười hai giờ, anh nhận được điện thoại của Lâm Ngọc.
Hôm nay, sau khi rời khỏi Khải Đế, anh vốn định đi tìm Lâm Ngọc, nhưng nghĩ lại cảm thấy không thỏa đáng lắm, nên bèn trở về công ty.
"Minh Húc, anh đã ngủ chưa?"
Giọng nói trong trẻo của Lâm Ngọc, mang theo chút hơi men, lại thêm mấy phần ưu thương, làm cho lòng anh mềm nhũn, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, đáp: "Ở trên giường, nhưng vẫn chưa ngủ."
"Anh cùng Mạch Tiểu Miên ngủ chung với nhau sao?"
Lâm Ngọc thử dò xét hỏi.
"Không có."
Nghe thấy câu trả lời của Kiều Minh Húc, Lâm Ngọc mới hơi yên tâm, giọng điệu vừa làm nũng, vừa hơi say, vừa ra vẻ tổn thương, lại mang theo chút cầu khẩn, nói: "Minh Húc à, em không ngủ được, có thể trò chuyện với em một lúc được không?"
"Ừ."
Kiều Minh Húc đáp.
"Minh Húc à, thật xin lỗi vì mẹ cùng em gái của em hôm nay đã nói với anh như vậy. Bọn họ không biết về giao ước của anh và em, mong anh đừng phiền lòng nhé?"
"Không sao cả. Là anh phải xin lỗi em mới đúng."
Kiều Minh Húc áy náy nói.
"Em biết anh có điều khó xử của mình. Mười năm em cũng có thể chờ được, nên không quan tâm đến việc phải đợi thêm ba năm đâu."
"Ừ."
Kiều Minh Húc đột nhiên không biết phải nói chuyện với cô ta như thế nào.
"Minh Húc à, hôm nay em nhìn thấy anh đẩy cô ấy đi, mang theo cả người nhà của cô ấy, em vô cùng đố kỵ. Tâm tình của em không tốt, nên có uống chút rượu."
Lâm Ngọc không để cho loại trầm mặc này tiếp tục nữa, tiếp tục dùng giọng điệu đầy men say nói.
"Ngọc Ngọc, dạ dày của em không tốt, đừng uống nhiều rượu như vậy, sẽ tổn thương đến sức khỏe đấy. Anh cùng cô ấy, chỉ là một bản hợp đồng hôn nhân mà thôi. Ba năm sau, anh nhất định sẽ thực hiện lời hứa kết hôn với em."
"Minh Húc, cảm ơn anh, em sẽ đợi anh."
"Ừ."
Kiều Minh Húc rầu rĩ đáp, trong lòng như có tảng đá lớn đè nặng lên.
"Minh Húc."
Lâm Ngọc gọi tên anh, nhưng cũng không biết nên nói gì cho phải.
"Ừ."
Kiều Minh Húc buồn buồn đáp lại.
Trước kia, hai người cũng không nói nhiều, nhưng cũng không xuất hiện sự lạnh lẽo như bây giờ.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Kiều Minh Húc nói: "Ngọc Ngọc, đã khuya lắm rồi, anh cũng hơi mệt, em đi ngủ sớm một chút nhé?"
"Em không muốn ngủ, em muốn cùng anh nói chuyện phiếm."
Lâm Ngọc nũng nịu nói.
"Được rồi, vậy em nói đi."
Kiều Minh Húc rất không biết làm sao, dù sao anh cũng thiếu nợ cô, hơn nữa bây giờ cô còn uống rượu say thế này.
Anh nói như vậy ngược lại làm cho Lâm Ngọc không biết phải nên nói gì cho phải, lại sợ làm phiền anh, cuối cùng không thể làm gì khác hơn đành bất đắc dĩ nói: "Em cũng không biết nói gì cả, anh ngủ đi. Em uống chút rượu nữa đây. Em yêu anh, Minh Húc."
Nói xong, cô ta bèn cúp điện thoại, sau đó trông đợi Kiều Minh Húc sẽ gọi lại cho mình.
Kết quả, chờ thật lâu nhưng điện thoại di động vẫn không thấy reo lên.
Kiều Minh Húc vẫn không ngủ được, lên Wechat lại nhìn thấy nick của Mạch Tiểu Miên còn đang sáng, liền không nhịn được mà gửi cho cô một tin nhắn: "Còn chưa ngủ sao?"
Mạch Tiểu Miên thấy tin nhắn Wechat của anh, trong lòng giống như bị cái gì đó ném vào vậy, lập tức mừng rỡ vội vàng nhắn lại: "Không ngủ được."
"Tại sao?"
"Có thể là do lạ giường nên không quen."
"Em ngay cả sàn nhà cũng có thể tùy tiện ngủ được, thế mà bây giờ giường mới lại không ngủ được à?"
"Sàn nhà thoải mái hơn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.