"Nếu như thế thì em nhanh tới chỗ tôi rồi ngủ trên sàn nhà đi."
"..."
"Tôi đến đón em!"
"Bây giờ cũng đã nửa đêm rồi, anh tới sẽ làm ồn cha mẹ tôi."
"Tôi mặc kệ, tôi cũng không ngủ được. Em lặng lẽ đi ra cửa, tôi ở cửa chờ, như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến ai cả."
"Chuyện này..."
"Không chuyện này chuyện nọ gì cả, em dậy ngồi xe lăn đi ra cửa nhanh nào, tôi qua ngay đây."
Kiều Minh Húc không để cho Mạch Tiểu Miên suy nghĩ nhiều.
Mạch Tiểu Miên không thể làm gì khác hơn là đứng dậy mặc quần áo, ngồi lên xe lăn, tự mình đẩy ra cửa.
Ra đến phòng khác, vừa vặn nhìn thấy mẹ mình bị khát nên thức giấc vào nửa đêm, đang uống nước.
"Mẹ à, Minh Húc muốn đến đón con về ngủ."
Mạch Tiểu Miên có chút ngượng ngùng nói.
"Bây giờ sao?"
Mẹ Mạch nhìn đồng hồ treo tường một chút, rồi chợt cười nói: "Được được được, đôi vợ chồng mới cưới mà, không thể tách nhau ra được. Mẹ đây cũng là người từng trải, hiểu hiểu."
Mạch Tiểu Miên mặt hơi đỏ lên, rất muốn giải thích sự thật không phải là như vậy.
Dĩ nhiên, cô thực sự cũng không biết tại sao Kiều Minh Húc lại nhất quyết muốn đón cô về ngủ như vậy, chẳng là chính là vì muốn xem cô ngủ trên sàn nhà sao?
Mẹ Mạch đẩy cô ra khỏi cửa.
Kiều Minh Húc cũng vừa lúc đi thang máy lên tới nơi.
"Con rể Kiều, Tiểu Miên nhà chúng ta giao cho con đấy."
Mẹ Mạch cười đầy mập mờ.
"Cảm ơn mẹ, trễ như vậy mà còn quấy rầy mẹ nghỉ ngơi, thật xin lỗi."
"Không sao cả, chỉ cần các con vui vẻ là được rồi."
Mẹ Mạch hào sảng nói.
Kiều Minh Húc đẩy Mạch Tiểu Miên tiến vào trong thang máy.
Hai người không nói lời nào suốt đường đi, cho đến khi tới số 1 Hoàng Uyển.
Kiều Minh Húc ôm cô lên tầng 2, vào phòng ngủ chính.
"Không phải tôi sẽ ngủ ở phòng công chúa sao? Tôi ngủ ở đây, vậy anh ngủ chỗ nào?"
Mạch Tiểu Miên nghi ngờ hỏi.
"Tôi ngủ trên giường, em ngủ dưới sàn nhà."
Kiều Minh Húc vừa nói, vừa cầm chăn mới trong tủ quần áo ra, đặt trên sàn gỗ, sau đó đặt cô xuống.
Mạch Tiểu Miên đầu đầy vạch đen, nói: "Nơi này rõ ràng có rất nhiều phòng, tôi hoàn toàn không cần thiết phải ngủ dưới sàn mà? Chẳng lẽ anh không biết, tôi là phụ nữ, nằm dưới đất lâu sẽ hấp thu khí ẩm nhiều, sẽ không tốt với cơ thể sao. Tôi vẫn nên đi vào phòng công chúa kia ngủ thôi."
"Không tốt với cơ thể à? Vậy những người Hàn Quốc, Nhật Bản kia đều ngủ dưới đất cả, tại sao bọn họ lại không thấy ảnh hưởng tới thân thể?"
"Kết cấu sàn nhà của bọn họ không giống với chúng ta, phía dưới giường được ngăn cách khoảng trống. Nên những chiếc giường như vậy khí ẩm sẽ không tới được. Nhưng mà sàn nhà của chúng ta hoàn toàn sát với mặt đất, nhiều khí ẩm."
"Hóa ra là như vậy."
Kiều Minh Húc nhìn chiếc giường lớn rộng khoảng chừng 2 mét, sau đó nói: "Vậy em lên giường ngủ đi."
"Còn anh thì sao?"
"Cùng nhau."
Mạch Tiểu Miên vừa nghe thấy, lập tức đỏ mặt, ngập ngừng hỏi lại: "Như vậy hình như không tốt lắm?"
"Cái giường này lớn lắm, mỗi người một bên."
"Tôi vẫn nên đi ngủ phòng công chúa thôi."
Mạch Tiểu Miên dời bước chân, nói.
"Em sợ tôi sao?"
Kiều Minh Húc liếc nhìn vóc người cô từ trên xuống dưới, nói: "Kiểu bức tường thành như em tôi cũng không hứng thú đâu. Em ngủ ở phòng khác, tôi sợ em nửa đêm gặp ác mộng, cũng sợ em quá lỗ mãng rồi bị thương, vẫn nên để em ở bên cạnh mình là an toàn nhất."
"Bức tường thành như tôi?"
Mạch Tiểu Miên nghe nói như vậy, có hơi tức giận ưỡn ngực ra, nói: "34C đấy, không cần giải thích nhiều."
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn nơi cao vút của cô, lập tức nơi nào đó sinh ra cảm giác khác thường.
Anh vội vàng dời tầm mắt đi, nhưng lại dời đến bờ môi cô. Thấy cô vì không cam tâm mà đôi môi hơi vểnh lên, cảm giác môi khô miệng khô, bắt đầu khát nước. Anh liền vội vàng đi ra ngoài, tìm ly uống nước.