"Vâng, cái này em có biết."
Trương Hòa gật đầu, nhìn bản báo cáo phân tích giải phẫu, sau đó lại nhìn Mạch Tiểu Miên đang dùng kỹ thuật may thi thể lại, vô cùng tiếc nuối nói: "Người đàn ông này mới 28 tuổi, lại bị lao lực mà chết, quả thật là quá đáng tiếc."
"Ôi chao, bây giờ áp lực cuộc sống quá nhiều, vô số người trẻ tuổi, nhất là những người từ bên ngoài đến thành phố này, vì có thể cắm rễ, mua được nhà cửa, mà hy sinh tất cả thời gian nghỉ ngơi, giải trí các loại. Liều mình bán mạng vì ông chủ, khiến cả người phải mệt mỏi."
Mạch Tiểu Miên khẽ thở dài một hơi.
"Thật may pháp y Mạch gả vào gia đình tốt, cũng không cần phải buồn những chuyện như nhà xe đủ kiểu đó."
Trương Hòa nói tiếp.
Mạch Tiểu Miên cười một tiếng.
Bây giờ, ở trong mắt mọi người, cô đã gả được vào một mối ngon.
Chỉ tiếc là, dù có tốt hơn nữa cũng không thuộc về mình.
Sau khi ra khỏi phòng đông lạnh, những chuyện thu dọn kết thúc công việc khác là do Trương Hòa làm. Cô lập tức trở về căn hộ nhỏ kia của mình tắm rồi thay quần áo.
Đã hơn mười ngày chưa quay về căn hộ, đẩy cửa ra, bên trong đầy mùi ẩm mốc, thậm chí còn có cả mạng nhện.
Tạm thời cô cũng lười quét dọn, liền đi tắm rửa, tẩy sạch đi âm khí trên người mình.
Tắm xong đi ra, nhìn thấy trên điện thoại có cuộc gọi nhỡ, một trong số đó có Kiều Minh Húc, ngoài ra còn có ba số điện thoại lạ khác.
Cô liền gọi lại vào số điện thoại của Kiều Minh Húc trước.
"Mạch Tiểu Miên, bây giờ em ở đâu vậy?"
Kiều Minh Húc vừa lên tiếng đã chất vấn.
"Ở..."
Mạch Tiểu Miên nhìn xung quanh rồi đáp: "Đi làm."
"Không phải ngày mai em mới đi làm sao?"
"Có một vụ án bất ngờ, nhưng vì pháp y thay thế tôi ngày hôm qua đã trở về đơn vị cũ, nên tôi đành phải đi làm trước thời hạn."
"Thật là."
Kiều Minh Húc trách móc một câu, rồi hỏi: "Bao giờ em về?"
"Đợi lát nữa sẽ về."
"Tôi đến đón em!"
"Không cần đâu, tự tôi trở về là được rồi."
"Chân em có thể đi bộ rồi sao?"
"Nhờ bôi thuốc đặc hiệu của Phùng Quang Hiển nên lúc thức dậy phát hiện đã đỡ rồi, đi nhanh cũng không thành vấn đề."
"Cậu ta đưa thuốc đặc hiệu cho em bao giờ vậy?"
"Ngày hôm qua."
"Được rồi, vậy em cẩn thận một chút, về rồi chúng ta cùng ăn tối."
"Ừ."
Mạch Tiểu Miên vừa mới cúp điện thoại của anh, thì lại nhận được cuộc gọi từ số điện thoại đã gọi mấy lần trước.
"Cho hỏi có phải là pháp y Mạch đó không?"
Trong điện thoại là giọng nói của một người đàn ông đã đứng tuổi.
"Vâng, xin hỏi ông là ai?"
"Tôi là Lâm Xảo Lâm, tổng giám đốc của tập đoàn Lâm Thị."
"Ồ? Xin hỏi ông có chuyện gì vậy?"
"Tôi muốn hỏi một chút, nguyên nhân cái chết của Trần Minh là gì vậy?"
"Thật xin lỗi, tôi không có cách nào tiết lộ chuyện này cả."
"Pháp y Mạch, tôi xem như là ông chủ của cậu ta, muốn quan tâm đến cái chết của nhân viên mình thì có gì mà không tuân theo quy định chứ?"
"Ông không có gì không tuân theo quy định cả, nhưng nếu như tôi nói cho ông biết, tôi sẽ làm trái với quy định của tổ chức. Thật xin lỗi. Nếu không có chuyện gì nữa, tôi cúp máy, gặp lại sau."
"Đợi đã."
Giọng nói vốn còn nhẹ nhàng bên kia bỗng nhiên trở nên cứng rắn, ông ta nói: "Pháp y Mạch, cô nên biết, tôi là cha của Lâm Ngọc. Cô đoạt bạn trai của Lâm Ngọc, làm việc không thể quá tuyệt đường như vậy."
Nghe thấy ông ta nói như vậy, trái tim Mạch Tiểu Miên lạnh băng, trực tiếp cúp điện thoại, hơn nữa, còn kéo dãy số này vào danh sách đen.
Cô có chút phiền lòng ngồi trên ghế sô pha, bỗng nhiên nghĩ đến cuộc điện thoại của Lâm Xảo Lâm gọi cho mình, lo lắng muốn biết nguyên nhân cái chết. Cảm thấy có chút không đúng lắm."