"Không sao cả. Chỉ là về nhà tôi thôi mà, cũng không phải đi gặp khách gì. Tuy nhiên, ở trong cái thế giới này chỉ nhìn bề ngoài chứ không nhìn người, em đúng là phải cần chú ý hình tượng một chút."
Kiều Minh Húc hơi quay đầu liếc nhìn cô, nói: "Vốn dĩ tôi cũng định về nhà ăn cơm, nhưng nhớ tới tinh dầu nước hoa của ông nội nên thuận đường trở về thử xem. Mọi người cũng nhớ em."
"Được."
Mạch Tiểu Miên thấy anh nói như vậy, trong lòng cũng vui vẻ.
Anh mạnh miệng nói không học làm tinh dầu nước hoa vì mình, kết quả lại vì mình mà làm.
Lâm Ngọc dùng nước hoa Pháp cao cấp, không cần tinh dầu nước hoa làm gì, ngoại trừ cô.
Trở về nhà họ Kiều, mọi người thấy hai người bọn họ trở về cũng vô cùng cao hứng.
Nhất là Kiều Mai Kim, cô bé ôm chị dâu Mạch Tiểu Miên một tiếng chị dâu, hai tiếng cũng chị dâu.
Mạch Tiểu Miên cũng xem bọn họ giống như người nhà mình, ung dung tự tại thân thiết. Hơn nữa còn giúp Kiều Thanh, Kiều Hoành Vũ, Trịnh Thái Mai mát xa, giúp giãn cơ, khiến mọi người khen ngợi không dứt.
Sau khi người một nhà hòa hợp ăn cơm xong, Kiều Minh Húc liền nói về chuyện tinh dầu nước hoa.
Có lẽ là Kiều Thanh nhớ vợ nên ánh mắt ông hơi ảm đạm, nói: "Sau khi bà nội con rời đi, mỗi năm ông vẫn đều ở tầng hầm làm một chai tinh dầu."
Mạch Tiểu Miên cảm động vì tình cảm của ông và Trang Hồng Linh.
Cô không khỏi đưa mắt nhìn Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc nhàn nhạt nhìn lại về phía cô.
"Tiểu Húc à, bây giờ ông nội sẽ đưa con đi học làm tinh dầu nước hoa, quy trình cũng không phức tạp lắm, chỉ cần tỉ mỉ có lòng là được. Sau này, mỗi năm con đều làm cho Tiểu Miên một chai lớn nhé."
Kiều Thanh đứng lên nói.
"Được ạ, cảm ơn ông nội."
Kiều Minh Húc đi theo Kiều Thanh ra khỏi phòng khách.
"Oa oa oa, chị dâu à, chị đúng thật là hạnh phúc mà, lại có thể cho ông anh trai ngạo mạn kia của em làm tinh dầu nước hoa vì mình. Thật là lãng mạn mà."
Vẻ mặt Kiều Mai Kim đầy hâm mộ kêu la.
"Nói không chừng anh ấy không phải làm vì chị đâu."
Mạch Tiểu Miên lại nghĩ đến Lâm Ngọc.
"Chắc chắn là làm vì chị. Anh ấy quen Lâm Ngọc đã mười năm, em chưa từng thấy anh làm chút chuyện gì cho cô ta cả. Ngoại trừ tặng hoa, mời ăn cơm rồi đi chơi với nhau."
"Ồ, vậy sao?"
Mạch Tiểu Miên nở nụ cười, trong lòng cũng thấy ngọt ngào.
Khoảng hơn hai tiếng sau, Kiều Minh Húc đi ra, trong tay cầm theo một bình thủy tinh nhỏ, bên trong chứa dung dịch màu đỏ nhạt.
"Anh, anh làm tinh dầu thành công rồi sao?"
Kiều Mai Kim nhào qua, muốn lấy lọ thủy tinh kia xem thử, nhưng lại bị Kiều Minh Húc ngăn lại: "Tránh ra nào, không phải cho em!"
"Anh, cho em đi, cho em đi mà..."
Kiều Mai Kim cầu khẩn nói: "Em muốn chai tinh dầu nước hoa đầu tiên này, còn sau đó chai thứ hai, thứ ba đủ loại, tất cả đều cho chị dâu, em không có ý kiến gì cả."
"Không cho. Chai thứ hai mới cho em."
Kiều Minh Húc không hề bị lay động bởi lời năn nỉ của em gái, anh cầm lọ nước hoa trong tay giơ cao lên, nói: "Đây là cho Tiểu Miên."
"Quả nhiên là cho chị dâu mà, em ganh tị quá đi mất."
Kiều Mai Kim cố ý kêu to lên, thế nhưng trên mặt lại không hề tìm thấy một chút đố kỵ nào cả.
"Ganh tỵ thì cứ ganh tỵ đi, anh mặc kệ."
Kiều Minh Húc đưa lọ thủy tinh trên tay cho Mạch Tiểu Miên, nói: "Đây là tác phẩm đầu tiên của tôi, làm không được tốt lắm."
Mạch Tiểu Miên vui vẻ rạo rực nhận lấy, mở nắp lọ ra, ngửi thử một cái.
Mùi hương bách hợp thoang thoảng xông vào mũi, nhắm mắt lại, giống như đang lạc vào một khu vườn bách hợp vậy.
Tuy nhiên, đúng là bởi vì chưa thành thạo về mặt kỹ thuật lắm, nên vẫn còn sót lại một chút mùi cỏ xanh.
Nhưng cũng không đáng kể lắm.
Đối với cô mà nói, thế này đã đủ để trân quý rồi.
"Chị dâu, để em ngửi thử một cái."
Kiều Mai Kim sáp lại gần, ngửi một cái thật sâu, sau đó mặt đầy si mê nói: "Anh trai em đúng là cao thủ chế tạo nước hoa mà, lần đầu tiên đã làm tốt như vậy rồi, sau này có thể mang đi bán ra bên ngoài."
"Bản hạn chế, tuyệt đối không bán ra ngoài."
Kiều Minh Húc lên tiếng nói.