"Kiều Minh Húc à, anh thật sự có thể làm một bàn toàn món Tây cho cả nhà ăn sao?"
Mạch Tiểu Miên có hơi không tin tưởng lắm, hỏi.
"Đương nhiên."
Kiều Minh Húc cực kỳ tự tin nói: "Chỉ cần có người hỗ trợ, tôi có thể xem như là một đầu bếp đẳng cấp đấy."
"Đầu bếp đẳng cấp thấp."
"Đợi mà xem."
"Được rồi, vậy ngày mốt tôi sẽ đợi nhìn xem phong thái đầu bếp của anh."
Mạch Tiểu Miên vô cùng cao hứng nói: "Thế ngày mai tôi không cần đến chỗ mẹ học hỏi nhé, tôi giúp anh một tay là được rồi."
"Ừ."
"Đúng rồi, chúng ta có cần tặng quà gì đó cho ông nội không?"
"Chắc chắn rồi. Tuy nhiên, tôi đã sớm chuẩn bị xong, là một bức điêu khắc Phúc Lộc Thọ, ông cụ hẳn sẽ rất thích."
"Vậy tôi cũng không cần phải phí tâm nữa. Ngày một tôi sẽ mát xa cho ông thêm lần nữa, giúp ông thư giãn gân cốt. Đoán chừng còn tốt hơn so với bất kỳ lễ vật nào."
"Ừ."
"Đúng rồi, tôi muốn hỏi một chuyện liên quan tới bà nội anh. Trong giới pháp y chúng tôi đều lưu truyền rằng bà nội của anh bị mất tích. Sự thật có phải như vậy không?"
Mạch Tiểu Miên tò mò hỏi.
"Trong ấn tượng của tôi, đúng là mất tích thật. Giai đoạn đó ông nội như phát điên lên vậy, lật cả thế giới để tìm bà nội. Tuy nhiên lại không thể tìm được, bà giống như bị bốc hơi khỏi nhân gian này vậy. Cuối cùng ông nội chỉ có thể buông tay không tìm kiếm nữa. Chỉ là trong lòng ông, chắc hẳn vẫn luôn cho rằng bà nội vẫn chưa chết. Cho nên hàng năm đều ở đây pha chế tinh dầu hoa bách hợp, ý muốn chờ bà trở về."
"Hoàn toàn không có dấu vết nào sao?"
"Không có."
"Vậy đúng thật là kỳ lạ."
"Ừ, thật ra thì những năm gần đây ông nội tôi vẫn luôn ở ngoài sáng trong tối tìm tung tích của bà nội. Tuy nhiên vẫn không có tin tức gì cả. Có lẽ giống như tin đồn bên ngoài kia, có thể bà đã bị vùi thây dưới biển sâu, cho nên mới không thể tìm được."
"Ôi, ông nội thật sự là một người si tình."
Mạch Tiểu Miên xúc động nói: "Thật là đau lòng cho ông."
Kiều Minh Húc không nói thêm gì cả, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Lúc này, điện thoại di động của Kiều Minh Húc chợt reo lên.
Anh nhìn số điện thoại gọi tới, sau đó mở Bluetooth lên nghe: "Chú Lâm, có chuyện gì sao?"
"Mạch Tiểu Miên, cho tới bây giờ chú chưa từng nhờ cháu giúp đỡ bất kỳ chuyện gì. Bây giờ chỉ yêu cầu cháu một chuyện, không biết cháu có thể đồng ý không?"
"Ngọc Ngọc có chuyện gì sao?"
Phản ứng đầu tiên của Kiều Minh Húc chính là nghĩ đến Lâm Ngọc, bèn vội vàng hỏi.
"Không phải, là công ty chú xảy ra chút chuyện. Sáng sớm hôm nay, một nhân viên trong công ty chú đột nhiên chết. Pháp y rồi cảnh sát tới giám định nguyên nhân tử vong của cậu ấy."
"Chuyện này thì cần cháu giúp gì cơ?"
Kiều Minh Húc không hiểu hỏi.
"Pháp y giám định lần này là vợ cháu, Mạch Tiểu Miên. Có lẽ cô ấy vì chú là cha của Ngọc Ngọc nên mới không nói cho chú biết về kết quả giám định của Trần Minh. Hiện tại chú muốn cô ấy giúp mình."
Lâm Xảo Lâm đi thẳng vào vấn đề, nói.
"Chuyện này..."
Kiều Minh Húc quay đầu nhìn Mạch Tiểu Miên, nói: "Cháu phải trưng cầu ý kiến của cô ấy."
"Minh Húc à, mong lần này cháu có thể nể mặt Ngọc Ngọc mà giúp chú một tay."
"Chú Lâm à, không phải cháu không muốn giúp chú, mà chuyện này phụ thuộc vào đạo đức nghề nghiệp của cô ấy. Cháu không thể thay cô ấy quyết định được. Để cháu cùng thương lượng với cô ấy một chút, đợi lát nữa sẽ gọi lại cho chú nhé!"
"Được, hy vọng cháu có thể giúp chú."
Sau khi cúp điện thoại của Lâm Xảo Lâm, còn chưa đợi anh mở miệng, Mạch Tiểu Miên đã lên tiếng trước: "Có phải là cha của Lâm Ngọc không?"
"Ừ. Em biết chuyện gì sao?"
"Biết, ông ta muốn biết kết quả giám định thi thể từ chỗ tôi. Nhưng bị tôi từ chối."