Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 241: Quy tắc nghề nghiệp (1)




"Trên đời này, đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra mà. Rõ ràng là không ai thèm lấy gái ế, bỗng nhiên lại tìm được một con rùa vàng cao cấp. Tôi cảm thấy cuộc đời mình bắt đầu có hi vọng rồi."
Một cô gái hâm mộ nhìn bóng lưng Mạch Tiểu Miên nói.
"Ôi, chuyện này gọi là mỗi người có mỗi số phận, có hâm mộ cũng không đến lượt mình."
"Cũng đúng. Mỗi người có một số phận riêng, pháp y Mạch nhờ khả năng giám định của mình đã phá được không biết bao nhiêu vụ án. Nói không chừng đây là phúc báo của cô ấy. Chúng ta cũng phải làm việc thật tối, vận may sẽ tới thôi."
"Nói cũng phải."
Mọi người rối rít tản đi, mỗi người một việc.
Mạch Tiểu Miên trở lại phòng làm việc, Trương Hòa nhìn thấy cô bèn đem hồ sơ ghi chép hiện trường ngày hôm qua đưa cho cô, để cô ký tên.
Mạch Tiểu Miên cực kỳ cẩn thận kiểm tra mỗi hạng mục ghi chép của Trương Hòa.
Trương Hòa là một trợ lý giỏi, trên phương diện ghi chép đặc biệt có sở trường, làm vô cùng tỉ mỉ hoàn hảo.
Kiểm tra xong, cô ký tên mình vào trang cuối cùng, sau đó trả lại cho cậu ta, nói: "Vất vả rồi, có thể đưa hồ sơ qua đội hình cảnh bên kia."
"Vâng ạ."
Trương Hòa nhận hồ sơ ghi chép, đi ra ngoài, sau đó rẽ vào trong phòng vệ sinh, lấy một trang hồ sơ trong đó ra rồi đi ra ngoài.
Sắp đến giờ tan làm, Mạch Tiểu Miên nhận được điện thoại của Lâm Khoa: "Pháp y Mạch, lúc còn sống Trần Minh kia có bệnh tim sao?"
"Không có. Sao lại hỏi như vậy?"
"Trong hồ sơ giám định của cô có ghi mục này."
"Không thể nào."
Trong lòng Mạch Tiểu Miên lộp bộp một tiếng, trầm giọng nói: "Anh đem ghi chép đọc lại cho tôi nghe một chút nào."
Lâm Khoa lập tức đọc lại.
"Lúc Trương Hòa đưa qua cho tôi, tôi đã kiểm tra cẩn thận lại, không hề báo cáo như thế, để tôi hỏi lại cậu ta một chút."
Mạch Tiểu Miên có một loại dự cảm bất thường.
Sau khi cúp điện thoại, cô bèn đi ra khỏi phòng làm việc.
Trương Hòa ngồi bên ngoài phòng làm việc của cô, thấy cô mặt đầy lạnh lùng đi ra, trong lòng bèn luống cuống hoảng hốt, sau đó vội vàng cười xòa hỏi: "Chị Mạch, có chuyện gì sao?"
"Cậu đổi ghi chép giám định sao?"
Lúc Mạch Tiểu Miên nói lời này, cả người cô hơi run lên.
Cô thật sự không muốn tin tưởng, Trương Hòa, một người luôn trung thành đi bên cạnh cô nhiều năm, lại có thể làm ra chuyện vi phạm đạo đức nghề nghiệp như thế này.
"Hả? Chị Mạch, chị đang nói gì vậy chứ?"
Mặc dù vẻ mặt của Trương Hòa giả bộ mờ mịt không biết gì, nhưng mà trong mắt cậu ta chợt lóe lên sự bối rối, không cách nào thoát khỏi đôi mắt của Mạch Tiểu Miên.
"Trương Hòa!"
Mạch Tiểu Miên đổi thành giọng điệu nặng nề, nói: "Đừng làm ra chuyện xấu hổ bộ mặt của giới pháp y như vậy! Cậu biết cậu làm cái gì mà. Vừa rồi cảnh sát Lâm Khoa đã gọi điện thoại cho tôi, mọi chuyện vẫn có khả năng xoay chuyển được, hy vọng cậu thành thật khai báo!"
"Chị Mạch!"
Trương Hòa vừa nghe cô nói Lâm Khoa đã báo cáo lại, lập tức trở nên luống cuống, mặt đầy cầu khẩn nói: "Em sai rồi, mong chị giúp em!"
Có được lời khẳng định này, trong lòng Mạch Tiểu Miên chợt lạnh, cô nói: "Có phải cậu đã nhận gì đó từ chỗ của Lâm Xảo Lâm rồi đúng không?"
"Chuyện này..."
Trương Hòa do dự một chút, sau đó bỗng "phịch" một tiếng, quỳ xuống trước mặt cô, mặt đầy áy náy cùng cầu khẩn nói: "Chị Mạch, em sai rồi, là em nhất thời nảy lòng tham, đã đem quy tắc nghề nghiệp ném ra sau ót. Chị cũng biết đấy, bạn gái em nhất định muốn em mua nhà mới chịu kết hôn. Em còn có cha mẹ lớn tuổi đau ốm phải chăm sóc. Mà mức lương của em chỉ có hơn 6000 tệ một tháng. Đủ loại áp lực vây quanh, nên em..."
Nghe thấy những lời này của cậu ta, Mạch Tiểu Miên không nói gì.
Đối với tình huống gia đình Trương Hòa, cô cũng rất rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.