"Trương Hòa, chúng ta dù có nghèo đi nữa, nhưng tối thiểu vẫn phải tuân thủ quy tắc nghề nghiệp. Dáng vẻ này của cậu sẽ tự hủy hoại bản thân mất."
Mạch Tiểu Miên lạnh lùng nói: "Lập tức trả lại đồ của cho Lâm Xảo Lâm, hơn nữa viết một bản kiểm điểm đưa cho lãnh đạo. Tôi sẽ cố gắng nói giúp cậu, để xem thử có thể giảm nhẹ trừng phạt của cậu đến mức thấp nhất hay không."
Sắc mặt Trương Hòa tái nhợt, tiếp tục quỳ xuống nói: "Chị Mạch, xin chị đừng để cho cấp trên biết. Nếu biết thì em xong đời mất. Chị với cảnh sát Lâm quen thuộc như vậy, có thể nói anh ấy hỗ trợ xóa trang giấy đó đi được không. Em sẽ trả lại tiền cho Lâm Xảo Lâm ngay. Xin chị, cầu xin chị..."
"Đứng lên rồi nói sau, quỳ khó coi lắm."
Mạch Tiểu Miên nhìn người đàn ông đang quỳ xuống trước mặt mình, có chút phiền lòng nói: "Đây là vấn đề nguyên tắc."
"Chị Mạch à, cha em bị trúng gió, cần phải dùng thuốc thường xuyên. Gia đình em lại không có khoản thu nào khác cả. Lỡ như em bị cách chức, vậy thì người làm pháp y giống như chúng ta đi làm ở đâu cũng sẽ bị ghét bỏ mất. Xin chị mà, sau này em sẽ không để ma quỷ ám ảnh mình nữa. Nhất định sẽ học theo chị, nghiêm khắc tuân theo quy tắc nghề nghiệp của mình. Chị không đồng ý em sẽ không đứng lên đâu."
Mạch Tiểu Miên lộ vẻ xúc động.
Trương Hòa cùng cô đã ở cùng nhau một năm trời, cậu ta vẫn luôn thân thiết gọi cô là chị Mạch. Mà cô cũng xem cậu ta giống như em trai, hoặc là học trò của mình vậy. Cố gắng đem tất cả những gì mình biết để nói, để dạy dỗ cho cậu ta.
Cô không nỡ lòng nào để cậu ta bị trừng phạt, cho nên bèn mềm lòng gật đầu đồng ý.
Lấy được sự đồng ý của cô, Trương Hòa mừng rỡ, vội vàng cảm ơn, sau đó đứng dậy.
Lúc này, Lâm Khoa đi tới, mặt đầy nghiêm trọng cầm bản ghi chép giám định kia.
"Cảnh sát Lâm."
Trương Hòa cười híp mắt cúi người gật đầu chào hỏi Lâm Khoa.
Lâm Khoa lạnh lùng quan sát cậu ta, sau đó đưa ghi chép giám định cho Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên nhận lấy, vô cùng cẩn trọng mở ra, quả nhiên có một trang không hề giống bản lúc trước cô xem.
Trước đó cô đã giám định cho Trần Minh là: Ít nhất 30 giờ chưa được nghỉ ngơi, lao lực mà chết.
Nhưng mà kết quả giám định này lại ghi: Nhồi máu cơ tim mà chết, hơn nữa còn ghi rõ người này mắc bệnh tim.
Đây là hai kết quả hoàn toàn bất đồng nhau.
"Pháp y Mạch, chuyện này cô nói nên xử lý như thế nào?"
Lâm Khoa nhìn cô, hỏi.
"Thật xin lỗi."
Mạch Tiểu Miên vô cùng bất đắc dĩ nói: "Tôi sẽ bổ sung một phần ghi chép giám định lại cho anh ngay."
"Pháp y Mạch, chúng ta có thể đi ra ngoài nói chuyện được không?"
Lâm Khoa nhìn Trương Hòa, sau đó hỏi.
Mạch Tiểu Miên gật đầu, đưa bản ghi chép giám định cho Trương Hòa, rồi đi ra ngoài cùng Lâm Khoa.
"Pháp y Mạch, có phải cô muốn nhân nhượng cho trợ thủ của mình không?"
Lâm Khia đi thẳng vào vấn đề hỏi.
"Ôi, Trương Hòa chỉ là nhất thời nổi lòng tham, dẫn đến việc bị ma quỷ ám ảnh, vì vậy mới làm ra chuyện không tròn bổn phận như vậy. Tình cảnh của cậu ấy rất đáng thương, cảnh sát Lâm, hy vọng anh có thể nể tình tôi, giúp tôi giấu giếm chuyện này."
Mạch Tiểu Miên than thở nói.
"Pháp y Mạch, loại chuyện này có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai. Tự tiện sửa đổi kết quả giám định, dẫn đến sự sai lệch quá trình phá án của cảnh sát chúng tôi. Không thể tìm được chân tướng cho người chết. Đây là một chuyện không tôn trọng với người chết, và cả không công bằng với người sống nữa."
Cảnh sát Lâm mặt đầy chính nghĩa, nói: "Cậu ta vì lợi ích của bản thân mà làm như vậy, đã không xứng đáng làm nghề y nữa rồi."
Mạch Tiểu Miên yên lặng.
Điều Lâm Khoa nói đúng là sự thật.
Cô cũng không thể đảm bảo rằng Trương Hòa sẽ không làm ra chuyện này lần thứ hai.
Đến khi cậu ta tự mình đảm đương công việc trong tương lai, có thể tự do nắm trong tay kết quả giám định. Nếu như ý chí không đủ kiên định, hậu quả kia thật sự là không chịu nổi.
Nhưng mà, cô làm sao có thể nhẫn tâm đưa Trương Hòa vào trong tình cảnh khó khăn này được đây?