Kiệt Đức này Kiều Minh Húc cũng biết, sinh ra trong một gia tộc lớn ở Hy Lạp, chủ của một doanh nghiệp kinh doanh tàu thủy, cũng thuộc nhà quyền quý.
Ngày đó, anh ta với Lâm Ngọc vừa gặp đã yêu, triển khai đủ thế tấn công với cô ta.
Tuy nhiên, cô ta vẫn không đồng ý.
Bây giờ, Kiệt Đức nghe nói Kiều Minh Húc đã kết hôn rồi, liền một lần nữa chạy tới từ Hy Lạp để tìm cô ta.
Lâm Ngọc mang theo lịch sự, còn có cả sự giận dỗi với Kiều Minh Húc, nên liền cố ý đưa anh ta đến siêu thị đi dạo. Nhưng điều này chỉ làm cho ngọn lửa ghen tuông trong lòng cô ta càng nhiều thêm.
"Xin chào, anh Kiều, cảm ơn anh đã buông tha cho Ngọc Ngọc."
Kiệt Đức dùng vốn tiếng Trung không thuần thục của mình chào hỏi Kiều Minh Húc. Sau đó đưa tay ôm bờ eo thon của Lâm Ngọc.
Mặt của Kiều Minh Húc hoàn toàn trầm xuống.
"Anh Kiều, Ngọc Ngọc đã đồng ý lời cầu hôn của tôi. Hy vọng anh có thể đến Hy Lạp uống rượu mừng của chúng tôi. Tôi sẽ vì cô ấy mà làm một hôn lễ lãng mạn cùng sang trọng nhất đời này."
Kiệt Đức hoàn toàn không để ý đến gương mặt đen kịt của Kiều Minh Húc, nói tiếp.
"Kiệt Đức, anh đúng là hiểu rõ trái tim tôi đấy. Nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của tôi, chính là cử hành một hôn lễ lãng mạn nhất trên biển."
Lâm Ngọc nhìn thấy sắc mặt của Kiều Minh Húc thay đổi, biết anh đã bắt đầu ghen, bèn cố ý nói.
Trước kia, cô vẫn thường xuyên nói với Kiều Minh Húc rằng mình muốn cử hành một hôn lễ trên biển.
Kiều Minh Húc cũng đã đồng ý với cô.
Vì vậy, khi Kiều Minh Húc nghe thấy những lời này, anh cực kỳ không thoải mái. Vô thức đưa tay kéo Lâm Ngọc lại, nói: "Ngọc Ngọc, đừng tùy hứng như vậy, ba năm sau, anh sẽ mặc cho em tự quyết định."
"Kiều Minh Húc, ba năm quá dài, em sợ cuối cùng sẽ biến thành vô ích mà thôi."
Lâm Ngọc dùng ánh mắt cực kỳ ai oán nhìn anh, giọng ưu thương nói: "Anh trông tốt với cô ấy như vậy, em thật sự không yên tâm chút nào. Trừ khi anh đáp ứng với em, mỗi ngày đều cùng em ăn cơm."
Kiều Minh Húc quay đầu nhìn Mạch Tiểu Miên.
Lúc này mặc dù vẻ mặt của Mạch Tiểu Miên rất tỉnh táo, thế nhưng trong lòng lại giống như có hàng nghìn con ngựa dẫm đạp qua vậy.
"Kiều Minh Húc, em tạm thời không đồng ý lời cầu hôn của Kiệt Đức, để nhìn biểu hiện của anh xem thử đã."
Lâm Ngọc nói xong liền hất tay anh ra, kéo lấy tay Kiệt Đức nói: "Đi thôi!"
Kiều Minh Húc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người bọn họ, sau đó bỗng nhiên tiến lên, lấy cánh tay Lâm Ngọc ra khỏi tay của Kiệt Đức, gằn giọng nói: "Đi theo anh!"
Nói xong, anh kéo tay Lâm Ngọc, đi về một hướng khác.
Trong lòng Lâm Ngọc vô cùng vui vẻ, nhưng làm bộ như bị ủy khuất lắm, cùng anh đi tới một góc vắng của siêu thị.
"Ngọc Ngọc, không cho phép em kết hôn với Kiệt Đức!"
Kiều Minh Húc dùng giọng điệu ra lệnh, bá đạo nói.
"Kiều Minh Húc, lời này của anh thật buồn cười, anh đã kết hôn với Mạch Tiểu Miên rồi, nhưng lại không cho phép em kết hôn. Ý anh là gì đây hả?"
Lâm Ngọc giễu cợt nói.
"Ngọc Ngọc, không phải em không biết, giữa anh cùng Mạch Tiểu Miên chỉ là hợp đồng hôn nhất. Ba năm sau sẽ ly hôn để ở cùng với em cơ mà. Em không thể đợi một chút sao?"
Kiều Minh Húc vội vàng nói.
"Kiều Minh Húc, anh để em chờ bao lâu chứ?"
Trên mặt Lâm Ngọc xuất hiện vẻ tuyệt vọng, nói: "Mấy ngày nay, em muốn ăn cùng anh một bữa cơm, anh đều trăm phương ngàn kế kiếm cớ. Ngay cả gọi điện thoại chưa được mấy câu cũng đã cúp máy. Nhưng mà, anh lại có thể cùng cô ý đi mua thức ăn, còn cùng nhau nói đùa nữa chứ."
"Ngọc Ngọc à, hôm nay anh cùng Mạch Tiểu Miên đi mua thức ăn, đó là bởi vì hôm nay là sinh nhật ông nội anh. Ông ấy yêu cầu bọn anh phải cùng nhau làm thức ăn để mừng thọ cho ông ấy. Chẳng lẽ ngay cả chuyện này mà em cũng không thể thông cảm sao?"