"Em..."
Lâm Ngọc bị lý do này của anh làm cho cứng họng, nói: "Anh có thể đi mua thức ăn cùng cô ấy, nhưng mà, không cho phép anh cùng cô ấy cười cười nói nói như vậy. Nụ cười của anh, chỉ được thuộc về một mình em."
Kiều Minh Húc mím môi im lặng. .
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
"Minh Húc à."
Lâm Ngọc đột nhiên nhào vào trong ngực anh, đưa tay ra ôm eo anh, đem mặt chôn ở trước ngực anh, u oán nói: "Đồng ý với em, được chứ? Em rất yêu anh, thật sự rất yêu anh, rất sợ mất đi anh."
Kiều Minh Húc sờ tóc cô ấy, trên mặt đủ loại cảm xúc phức tạp.
Lúc này, ở một góc nào đó, có người cầm điện thoại di động, len lén quay lại...
Hiện tại, Mạch Tiểu Miên đang đẩy chiếc xe đầy ắp đồ ăn, thẫn thờ đi ngang qua các kệ hàng, tới tới lui lui không mục đích. Cảm giác mờ mịt giống như đang bị lạc nơi hoang mạc vậy.
"Cô gái à, cô muốn tìm gì sao?"
Một nhân viên trong siêu thị thấy cô cứ đi như vậy mà không chọn gì, bèn không nhịn được mà ân cần tiến đến hỏi: "Tôi có thể giúp cô tìm thử."
"Hử?"
Mạch Tiểu Miên lúc này mới hồi thần lại, có vẻ hơi lúng túng cười một tiếng, nói: "Tôi xem thử một chút, cũng không biết nên chọn cái gì, thật xin lỗi."
"Không sao cả, nếu cô cần gì cứ việc nói là được. Tôi rất sẵn lòng phục vụ cho cô."
Nhân viên siêu thị lễ phép nói.
"Được, cảm ơn cô."
Mạch Tiểu Miên đưa tay lấy một chai tương ớt trên kệ hàng, sau đó bỏ vào trong xe đẩy, tiếp tục đi quanh quẩn qua lại.
Cô định đợi Kiều Minh Húc trở lại.
Nhưng mà cứ đi tới đi lui như vậy nửa tiếng đồng hồ, vẫn không thấy anh quay về.
Có lẽ là đã đi cùng với Lâm Ngọc rồi.
Cô cười khổ một tiếng, tay đẩy xe đẩy, đi tới quầy tính tiền.
"Ba nghìn năm trăm tệ."
Cô gái thu ngân nhìn cô nói.
"Được."
Mạch Tiểu Miên theo thói quen sờ ví tiền, nhưng lại phát hiện mình không mang túi, cũng không đem theo ví tiền. Bởi vì mới vừa rồi cùng Kiều Minh Húc đi ra cửa, anh nhất định sẽ mang tiền, nên cô cũng không cần mang theo làm gì.
Nhưng không nghĩ tới, đồ đã mua, nhưng người thì lại rời đi.
Cô có chút lúng túng nói với thu ngân: "Xin lỗi, tôi quên mang theo ví tiền, bây giờ tôi về nhà lấy ví, những thứ này trước mắt để ở đây được không?"
"Cô gái à, không phải là cô đang đùa đấy chứ?"
Cô gái thu ngân có chút không vui nói.
Mới vừa rồi cô ta vừa đếm giỏ đồ của Mạch Tiểu Miên đến mức đau cả tay, còn tỉ mỉ giúp cô phân loại từng thứ một, kết quả bây giờ lại nói là quên mang ví tiền.
Trước kia cô ta cũng đã từng gặp một vài khách hàng nhàm chán thích làm việc thất đức như vậy rồi.
Vì vậy, cô ta bèn tức giận nói: "Không có tiền thì đừng chọn nhiều đồ như vậy chứ, tôi rất bận đấy."
"Thật xin lỗi! Những thứ này tôi đều muốn mua, chỉ là quên mang ví tiền thôi."
Mạch Tiểu Miên đuối lý, bèn vội vàng nói.
"Bao nhiêu tiền?"
Một tấm thẻ vàng được đặt trước mặt cô thu ngân, một giọng nam dễ nghe vang lên, anh nói: "Tôi trả giúp cô ấy."
Cô thu ngân kia ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Phùng Quang Hiển anh tuấn đẹp trai, vốn dĩ gương mặt đang đen lại lập tức nở nụ cười tươi như hoa trong nháy mắt. Giọng điệu dịu dàng nói: "Thiếu gia Phùng, là anh sao? Anh muốn trả giúp cô ấy à? Hai người quen biết sao?"
"Đương nhiên quen biết, cô ấy là bạn thân nhất của tôi."
Đôi mắt hoa đào nhỏ dài tà mị của Phùng Quang Hiển hơi nheo lại, nói.
"Được."
Cô thu ngân vội vàng quẹt thẻ, sau đó đưa thẻ vàng trả lại cho Phùng Quang Hiển, nói: "Thiếu gia Phùng à, khi nào rảnh rỗi chúng ta đi chơi nhé."
"Được."
Phùng Quang Hiển vui vẻ đồng ý, nói: "Tôi thích hẹn đi ra ngoài chơi với cô gái nhỏ xinh đẹp như em nhất."
Cô thu ngân kia mặt cười đầy rạng rỡ.