Mạch Tiểu Miên ở bên cạnh trợn trắng mắt nhìn.
Ngay cả em gái thu ngân mà cũng không tha nữa, xem ra Phùng Quang Hiển đúng là trêu chọc hoa đào khắp nơi mà.
"Cảm ơn anh, thiếu gia Phùng!"
Mạch Tiểu Miên cũng cố ý gọi anh là thiếu gia Phùng, sau đó nhấc túi thức ăn trên bàn thu ngân lên.
"Không cần cảm ơn. Để anh cho!"
Phùng Quang Hiển đưa tay nhận lấy túi lớn túi nhỏ từ cô, nói: "Nhưng nếu em chịu tự mình làm thức ăn mời anh một bữa, anh sẽ rất cao hứng đấy."
"Chuyện này phải đợi hôm nào rảnh rỗi đã, hôm nay không thể được rồi. Hơn nữa, thức ăn tôi làm cực kỳ khó ăn, đoán chừng anh ăn không nổi đâu."
"Chỉ cần là em làm, dù khó ăn đi nữa anh cũng có thể ăn đấy. Ai bảo anh thích em như vậy chứ?"
Phùng Quang Hiển nhấc cao túi đồ ăn lên, nhìn thử vào bên trong, sau đó nói: "Nếu em không biết làm thức ăn vậy mua nhiều thế làm gì chứ? Là mua cho mẹ em làm sao? Anh lại phải đi xin ăn rồi."
"Không phải, hôm nay là sinh nhật của ông nội Kiều Minh Húc. Anh ấy muốn tự mình làm cơm cho ông ăn, coi như quà tặng. Tôi lại không biết làm cơm, nhưng Kiều Minh Húc nói anh ấy biết làm, tôi chỉ phụ trách hỗ trợ thôi."
Mạch Tiểu Miên nhàn nhạt đáp.
Vừa nghĩ tới việc Kiều Minh Húc bỏ rơi cô, đi cùng Lâm Ngọc, trái tim cô như bị người ta dùng dao đâm mạnh vào vậy.
"Ồ? Món Tây Kiều Minh Húc làm không tệ đâu."
Trong mắt Phùng Quang Hiển có hơi mất mác, sau đó nhìn khắp bốn phía nói: "Người đâu rồi? Không cùng em đi mua thức ăn sao?"
"Mới vừa có việc nên đi rồi."
"Anh ta cũng thật là, dù có việc cũng phải để ví tiền lại cho em chứ."
Phùng Quang Hiển trách cứ, nói tiếp: "Thật may là gặp anh làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy. Nếu không, đường đường là một phu nhân của Kiều Thị như em, lại không chi trả nổi ba nghìn tệ tiền đồ ăn, người ta sẽ cười nhạo đến thối mũi mất."
"Anh ấy có việc gấp nên vội vã đi. Cũng là do tôi quên mang ví tiền ra cửa, không liên quan đến anh ấy."
Nghe thấy lời trách móc Kiều Minh Húc, Mạch Tiểu Miên cũng không vui vẻ gì, giải thích giúp anh.
"Được rồi, được rồi, nhìn dáng vẻ bảo vệ chồng của em kìa, đúng là để cho anh hâm mộ đến ghen tị cơ mà. Đi thôi, anh đưa em về."
Phùng Quang Hiển bước nhanh về phía trước.
Mạch Tiểu Miên đuổi theo.
Hai người trở lại số 1 Hoàng Uyển.
Phùng Quang Hiển sau khi bỏ đồ xuống thì rời đi.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia đâu rồi? Không ở cùng một chỗ với cô sao?"
Thím Trương nghi ngờ hỏi.
"Ừ, anh ấy còn có chút việc."
Mạch Tiểu Miên thấy Kiều Minh Húc vẫn chưa về, trong lòng như bị nghẹn lại, bèn ngồi xuống, nhàm chán lấy điều khiển mở ti vi ra xem.
Đổi hết chương trình này đến chương trình khác, nhưng làm thế nào cũng không thể tập trung được.
Tâm phiền ý loạn.
Điện thoại di động reo lên, là Kiều Thanh gọi điện thoại tới, nói: "Tiểu Miên à, con đừng quên hôm nay là sinh nhật ông nội đấy nhé."
"Sẽ không quên đâu ông nội à, bọn con vừa mua thức ăn về, đợi một chút sẽ qua ngay ạ."
"Được được được, ông già này đợi các con đến hiếu thảo."
Kiều Thành vô cùng cao hứng cúp điện thoại.
Cô ngược lại muốn nhanh chóng tới gặp ông cụ, nhưng vấn đề là, Kiều Minh Húc người này còn chưa thấy trở về. Cũng không biết có bị Lâm Ngọc bắt đi luôn rồi không nữa.
Đang lúc suy nghĩ, điện thoại di động của cô chợt vang lên.
Lần này là Kiều Minh Húc gọi điện tới.
Cô do dự một lúc rồi nhấc máy lên nghe.
"Mạch Tiểu Miên, em ở đâu vậy?"
Giọng nói của Kiều Minh Húc có hơi nóng nảy truy hỏi cô: "Tôi ở siêu thị không tìm thấy em."
"Tôi về nhà rồi."
Mạch Tiểu Miên uể oải trả lời lại: "Thức ăn tôi cũng đã mua về rồi, anh còn muốn mua gì nữa thì mua rồi trở về. Ông nội vừa mới gọi điện hối chúng ta đi qua đó."