"Dáng dấp trông đẹp trai quá, xe cũng sang nữa. Có vẻ có tiền thật, không tệ, con gả đúng người rồi."
Bác gái gật đầu khen ngợi nói.
"Cám ơn ạ!"
Mạch Tiểu Miên cười, vừa định xách khoai lang đỏ muốn đi, thì nghe bác gái ở phía sau lưng nói một câu: "Đúng rồi, hôm qua bác nhìn thấy người bạn trai nhỏ trước kia của con. Lần này bác thấy rất rõ, thật sự là cậu ấy. Bác còn gọi cậu ấy lại, hỏi có còn nhớ mình không. Nhưng mà cậu ấy chỉ nhìn bác một cái, cũng không nói lời nào, đã vội vã rời đi. Không hiểu sao cậu ấy lại không lễ phép như vậy, trước kia cũng không phải như vậy. Tiểu Miên con không chọn cậu ấy, thật sự là đúng rồi đấy."
Nghe bà nói như vậy, Mạch Tiểu Miên bèn dừng bước lại, vội vàng quay đầu lại hỏi: "Bác chắc chắn là anh ấy sao?"
"Thật đấy. Khóe mắt cậu ấy không phải có nốt ruồi son sao? Bác chắc chắn không thể nhận nhầm được."
Bác gái dùng giọng điệu chắc chắn nói.
Đúng vậy, trên mắt trái của Trình Đông Thành có nốt ruồi son giống như con gái vậy, điều này càng làm tăng thêm mấy phần quyến rũ cho đôi mắt của anh ấy, là ký hiệu đặc biệt của bản thân.
Khi đó Mạch Tiểu Miên còn luôn cười anh ấy có nốt ruồi mỹ nhân.
Nếu như bác gái đã nhận ra, mặt mũi giống như Trình Đông Thành, lại còn có nốt ruồi son, vậy chắc hẳn là anh ấy không sai.
Cô cố gắng nhớ lại thi thể đã từng nhìn thấy ở Mỹ kia.
Lúc ấy, mặt mũi đều bị nổ tung, loáng thoáng có thể nhận ra đó là dáng vẻ của Trình Đông Thành. Còn về phần nốt ruồi son kia, đã không còn nhìn ra hình dạng nữa.
"Bác gái, bác thật sự thấy rõ sao?"
Cô lo lắng hỏi.
"Thấy rõ thật mà, bác gái đây dù già rồi, nhưng còn chưa đến nỗi hoa mắt đâu."
Bác gái cực kỳ khẳng định nói: "Đợi khi nào gặp lại cậu ấy, bác nhất định sẽ chụp lại một tấm hình cho con nhìn. Đúng rồi, Tiểu Miên, con để lại số điện thoại di động cho bác. Khi nào gặp lại cậu ấy, bác sẽ nói cho con."
Bà liếc mắt nhìn Kiều Minh Húc trong xe, suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Như vậy cũng không tốt lắm, con đã kết hôn rồi, bạn trai trước kia đều đã là quá khứ, cũng nên quên đi thôi, tránh cho hôn nhân của các con ầm ĩ không vui. Dù sao Trình Đông Thành kia cũng không có gì tốt cả."
"Không phải như vậy đâu ạ."
Mạch Tiểu Miên giải thích nói: "Con muốn biết về anh ấy, là bởi vì mấy năm trước, anh ấy đã chết. Con còn nhìn thấy thi thể của anh ấy. Bây giờ anh ấy lại đột nhiên xuất hiện, con rất muốn biết, rốt cuộc có phải là anh ấy hay không, người chết phải chăng lại là người khác."
"Hả?"
Bác gái kia kinh ngạc sợ hãi kêu lên: "Cậu ấy chết rồi sao? Bác không phải là gặp quỷ sống đấy chứ?"
"Chắc chắc không phải là quỷ. Con cũng đã từng nhìn thấy anh ấy hai lần. Bác gái à, con đưa số điện thoại của con cho bác. Lần sau nếu bác có cơ hội nhìn thấy anh ấy lần nữa, thì lập tức chụp một tấm hình, rồi liên lạc với con nhé, được không ạ?"
Mạch Tiểu Miên viết số điện thoại di động lại cho bác gái kia.
"Được được được."
Bác gái vội vàng nhớ kỹ số điện thoại của cô, lẩm bẩm nói: "Trên đời này có người chết sống lại sao, thế giới này thật đúng là kỳ lạ mà."1
Mạch Tiểu Miên nói cảm ơn, sau đó xách khoai lang nướng lên xe ngồi xuống.
"Em thích ăn khoai lang nướng sao?"
Kiều Minh Húc quay đầu liếc mắt nhìn cô hỏi.
"Ừ."
Trong đầu Mạch Tiểu Miên đang nhớ tới Trình Đông Thành, nên giọng điệu lúc trả lời anh có vài phần không bình tĩnh lắm.
"Thấy em cùng bác gái kia trò chuyện rất vui vẻ với nhau, khách quen sao?"
"Ừ, lúc trước khi còn đi học, bà ấy thường đến bán khoai lang nướng trước của trường học bọn tôi, thế nên mới quen biết."
Mạch Tiểu Miên cầm lấy một củ khoai nóng hổi từ túi giấy ra, rồi hỏi anh: "Anh có muốn ăn không?"
"Tôi đang lái xe."
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn khoai lang nướng trên tay cô, nói: "Huống chi, loại đồ nướng ven đường này rất không hợp vệ sinh, tôi không ăn được đâu."