Mặc dù là em gái cùng cha khác mẹ, nhưng anh vẫn rất yêu mến cô bé, cô bé cũng luôn thích dính anh.
Trước kia, mỗi lần nghe cô bé ngọng nghịu gọi anh trai, tâm tình anh liền trở nên tốt hơn, không khỏi ôm hôn cô bé.
Cũng bởi vì là em gái, nên anh đối với mẹ kế Trịnh Thái Mai có vài phần hời hợt, dần dần xem bà như một người mẹ mà đối đãi.
Dĩ nhiên, không thể nào giống như mẹ ruột được.
"Trước đây, tôi thường nghe người khác nói, em chồng rất khó sống chong. Con dâu mới về nhà chồng sợ nhất chính là gặp phải em chồng chanh chua. Mà cô em chồng Mai Kim này lại rất dễ mến, không hề làm khó tôi, tôi đúng là may mắn mà."
Mạch Tiểu Miên nghĩ đến người một nhà họ Kiều thật ra đều vô cùng dễ chung sống, làm người rất khiêm tốn, bèn nói: "Tính cách người nhà họ Kiều các anh đều rất tốt, cũng dễ dàng sống chung. Đoán chừng đây chính là nguyên nhân quyết định bọn anh có thể thành công đứng trên đỉnh như vậy."
"Nhà chúng tôi vẫn luôn giữ gìn quy của tổ tiên để lại, bầu không khí truyền thống của gia đình xem như không tệ, chỉ có tính cách của tôi hơi khác biệt."
Kiều Minh Húc đáp.
"Ôi chao! Không ngờ anh còn lại biết mình biết ta như thế đấy."
Mạch Tiểu Miên cười nói.
"Nhưng mà sau này tính cách của tôi cũng không phải là kém nhất nữa rồi!"
"Vậy là ai?"
Mạch Tiểu Miên nghi ngờ hỏi.
"Em đấy, có em đội sổ, tôi cũng không sợ kém nhất."
"Cút..."
Mạch Tiểu Miên dù trợn trắng mắt, nhưng trong lòng bất giác lại cảm thấy ngọt ngào. Bởi vì anh đối xử với cô như người trong nhà.
Tuy nhiên.
Chỉ là người nhà ba năm mà thôi.
Ôi!
Cô phát hiện mình bắt đầu có hơi tham lam rồi.
Khi lòng tham xuất hiện, thì đau khổ cũng đã tới rồi.
Nghĩ tới đây, cô vội vàng cắt đứt suy nghĩ tham lam kia của mình.
Ba năm thì ba năm thôi, trải qua một lần tốt đẹp, đã đủ để cô cảm nhận được không ít ấm áp rồi.
Nghĩ vậy, trong lòng cô cũng thông suốt thoải mái hơn.
Quay lại nhà họ Kiều.
Mạch Tiểu Miên cầm theo khoai lang nướng đỏ, Kiều Minh Húc như thấy được bảo bối trân quý nhất thế gian vậy, vui mừng kêu lên: "Khoai lang nướng sao, em thích nhất là khoai lang nướng đấy. Chị dâu à, em yêu chị chết đi được."
"Rốt cuộc là em yêu khoai lang nướng, hay là yêu chị dâu hả?"
Kiều Minh Húc nhìn thấy dáng vẻ phấn khích của em gái, bèn cười hỏi.
"Yêu khoai lang nướng, cũng yêu cả chị dâu nữa."
Kiều Mai Kim đáp.
Có phải em không thương người anh này nữa rồi không?"
"Không thương, anh có chị dâu thương yêu là đủ rồi."
Kiều Minh Húc không kịp chờ đợi mà chia khoai lang nướng cho vợ chồng KHV cùng Kiều Thanh.
Mạch Tiểu Miên cho rằng những người giàu có, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng như bọn họ, một bữa ăn có thể phung phí hơn mười nghìn tệ, sẽ không thích món khoai lang nướng đỏ này.
Không ngờ, bọn họ đều rất thích, ngay cả một phu nhân cao quý như Trịnh Thái Mai cũng ăn rất nhiệt tình.
"Khoai lang nướng không tệ, đã nhiều năm rồi ông chưa ăn lại."
Kiều Thanh vừa ăn vừa gật đầu nói: "Lương thực như khoai lang đỏ này có rất nhiều chất dinh dưỡng, ngày mai phải nói Tiểu Lý đi chợ mua ít khoai lang về mới được."
"Ông nội, nhớ chia cho con với."
Kiều Minh Húc cũng cầm một củ khoai lang nướng lên, vừa lột vỏ vừa nói.
"Ôi ôi ôi, mắt em không phải là xuất hiện ảo giác đấy chứ?"
Kiều Minh Húc nhìn thấy Kiều Minh Húc cầm khoai lang nướng lên ăn, bèn nói: "Anh mà cũng ăn đồ bán ven đường sao, đúng là làm người ta giật cả mình mà!"
"Có cần phải nói khoa trương vậy không?"
Kiều Minh Húc đưa tay vỗ đầu cô một cái, nói: "Không có cách nào khác cả, đi theo người thích ăn đồ ven đường như chị dâu của em, anh không ăn thì chỉ có nước để bụng đói thôi."