"Chậc chậc, sức mạnh của tình yêu đúng thật là vĩ đại mà."
Kiều Mai Kim cực kỳ hâm mộ nhìn Mạch Tiểu Miên, nói: "Chị dâu à, năng lực khiến người khác thay đổi của chị thật sự quá mạnh rồi. Chị biết không? Trước kia em thích mua khoai lang nướng nhất, muốn chia sẻ với anh ấy. Nhưng mà, cho dù là uy hiếp hay dụ dỗ, anh ấy vẫn luôn chê bai, cảm thấy đồ ăn lề đường rất bẩn. Kết quả, chị vừa tới, trong nháy mắt đã khiến anh ấy ăn được khoai lang nướng. Em kiến nghị khi nào chị rảnh rỗi nên mang anh ấy đi ăn mấy món nướng ngoài trời phải xếp hàng để mua ấy, để xem thử anh ấy có thể ăn được hay không."
"Con bé ngốc này, đừng hòng ở đó mà có ý đồ xấu, mấy sạp nướng lề đường mất vệ sinh như vậy. Cho dù chết đói anh cũng không ăn đâu."
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn Kiều Mai Kim nói.
"Chị dâu muốn ăn, anh chắc chắn cũng muốn đi ăn theo, không tin thì cứ đợi mà xem."
Kiều Mai Kim ghé môi vào tai Mạch Tiểu Miên, nói: "Chị dâu, lúc nào rảnh chị nhất định phải lừa anh ấy đến mấy sạp nướng lề đường, sau đó chọn món ruột già heo mà anh ấy ghét nhất nhé. Hắc hắc."
"Được."
Trong đầu Mạch Tiểu Miên lúc này đã hiện lên hình ảnh như vậy: Kiều Minh Húc toàn thân sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi trần, ngồi trên chiếc ghế đẩu đầy dầu mỡ của sạp nướng ven đường. Anh che miệng, nhìn đĩa ruột già heo xào vàng ươm mà nôn mửa...
Nghĩ đến cảnh tượng này, cô lập tức cảm thấy vui vẻ hẳn ra.
Thật sự hy vọng một ngày nào đó có thể làm như vậy, để xem thử kết quả phản ứng của anh thế nào.
Kiều Minh Húc nhìn thấy bọn cô ghé tai vào nhau, hơn nữa còn lộ ra nụ cười không có ý tốt gì, liền cau mày nói: "Không phải là bọn em muốn lập mưu hãm hại gì anh đấy chứ?"
"Không có!"
Kiều Mai Kim cùng Mạch Tiểu Miên đồng thời lên tiếng nói: "Tuyệt đối không dám."
"Còn đồng thanh đồng lòng vậy nữa chứ! Xem ra chắc chắn không phải là chuyện tốt gì. Kiều Mai Kim, em dám xúi giục người đơn thuần như Mạch Tiểu Miên lập mưu hại anh, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho em đâu!"
Kiều Minh Húc dùng giọng điệu đe dọa nói với em gái.
"Chậc chậc, người đơn thuần như Mạch Tiểu Miên à!"
Kiều Mai Kim bất mãn trề môi, nói: "Anh à, anh muốn khen ngợi chị dâu, thì cũng không nên hạ thấp em vậy chứ. Em gái của anh cũng là một người cực kỳ, cực kỳ đơn thuần đấy!"
"Ồ, em đúng là cực kỳ, cực kỳ đơn thuần."
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn cô bé, nói tiếp: "Tóm lại, đừng dạy hư chị dâu của em!"
"Tuân lệnh!"
Kiều Mai Kim làm động tác chào kiểu quân đội, chọc cho mọi người cười lên.
Sau khi mọi người ăn khoai lang nướng xong, Kiều Minh Húc cùng Mạch Tiểu Miên liền tiến vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa trưa cho cả nhà.
Đầu bếp gia đình cũng được cho nghỉ.
Trong phòng bếp lúc này cũng chỉ còn có hai người bọn họ.
Sau khi vào bếp, Kiều Minh Húc lấy một chiếc tạp dề sạch sẽ trên tường xuống, đưa cho Mạch Tiểu Miên, nói: "Đeo vào!"
"Được!"
Mạch Tiểu Miên nhận lấy, mặc vào người.
"Rất tốt, trông giống một nữ đầu bếp vậy."
Kiều Minh Húc nhìn cô mang tạp dề hoa nhí kia, cảm giác vô cùng thuận mắt, đặc biệt dịu dàng.
"Anh cũng mang vào đi!"
Mạch Tiểu Miên lấy thêm một chiếc tạp dề khác xuống, đeo vào cho anh, sau đó nói: "Để xem trông anh có giống một ông chồng mẫu mực không nào."
Kiều Minh Húc mang tạp dề vào xoay một vòng, khiến Mạch Tiểu Miên không nhịn được cười.
Vóc người cao lớn của anh lại mang một chiếc tạp dề hình cá heo nhỏ dễ thương, trông dáng vẻ có mấy phần ngốc nghếch.
"Cười cái gì mà cười? Bắt đầu làm việc nào!"
Kiều Minh Húc thấy cô cười, lỗ tai hơi đỏ lên, ra lệnh nói.
"Tuân lệnh!"
Mạch Tiểu Miên cũng học theo dáng vẻ của Kiều Mai Kim, nghịch ngợm chào kiểu quân đội.
Kiều Minh Húc đưa tay qua, búng trên trán cô một cái, nói: "Mai Kim làm động tác này rất dễ thương, em làm động tác này lại trông giống hệt một nữ quân nhân nghiêm túc vậy. Không đáng yêu chút nào cả. Mau rửa rau phối hợp với tôi nào."