"Ha ha!"
Mạch Tiểu Miên cười.
Về phần Lâm Ngọc, cô thật sự không hiểu, lại càng không thể đánh giá cô ta, chỉ có thể mỉm cười cho qua chuyện.
Kiều Minh Húc yêu cô ta nhiều năm như vậy, hẳn là cô ta cũng có ưu điểm của mình.
Ngược lại, cô cảm thấy mình thực sự không có bất kỳ ưu thế gì.
"Chị dâu à, nhưng dựa theo trực giác của em, anh trai em thích chị hơn. Huống chi bây giờ hai người đã kết hôn, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, anh ấy đã là của riêng chị, còn Lâm Ngọc ấy à, sẽ sớm phai nhạt khỏi thế giới của anh trai em thôi."
Kiều Mai Kim nháy mắt nói.
Mạch Tiểu Miên không nói gì, nhớ đến cảnh tượng hôm nay ở trung tâm thương mại, lại cảm thấy người sắp phai nhạt không phải Lâm Ngọc mà chính là mình.
Rửa xong bát đũa, cả gia đình ngồi quây quần bên nhau, tán gẫu đôi câu.
"Tối nay, Minh Húc với Tiểu Miên ngủ lại đi."
Kiều Thanh lên tiếng: "Từ lúc Tiểu Miên vào nhà mình, con bé chưa ở lại nhà chúng ta qua đêm bao giờ."
"Vâng, ông nội."
Kiều Minh Húc gật đầu đồng ý, đưa Mạch Tiểu Miên trở về phòng cũ của anh.
Nhìn mặt bàn được trang trí theo phong cách cổ xưa, Mạch Tiểu Miên lại nghĩ tới lần trước làm vỡ quả cầu pha lê, trong lòng vẫn còn sợ hãi, ngồi trên mặt gỗ sưa, cô không dám nhúc nhích chứ đừng nói là vươn tay chạm vào thứ gì đó.
"Sao nhìn em e dè vậy?"
Nhìn thấy bộ dạng của cô, Kiều Minh Húc không khỏi hỏi.
"Tôi..."
Mạch Tiểu Miên suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không kìm được, ngập ngừng nói: "Tôi sợ làm vỡ đồ của anh."
Vẻ mặt của Kiều Minh Húc hơi thay đổi, anh liếc nhìn chiếc hộp đựng quả cầu pha lê bị vỡ, biết thái độ của anh đối với cô ngày đó thật sự rất quá đáng.
"Xin lỗi em, ngày đó là tôi không tốt."
Kiều Minh Húc cầm chiếc hộp lên, đưa tay sờ vào nó rồi nói: "Hôm đó, tôi nằng nặc đòi mẹ mua cho quả cầu pha lê này, trên đường về nhà thì gặp tai nạn giao thông, mẹ vì cứu tôi mà qua đời. Trước đây, với tôi quả cầu này chính là nơi chứa linh hồn của mẹ tôi. Nếu tôi nhớ bà ấy, có gì muốn nói với bà ấy, đều nghĩ chỉ cần nói với quả cầu pha lê này là bà ấy sẽ có thể nghe thấy."
Nghe đến đây, Mạch Tiểu Miên cảm thấy vô cùng đau lòng, cảm giác tội lỗi nhân lên gấp bội, cô nói: "Không ngờ quả cầu pha lê này lại quý giá với anh như vậy, tất cả là lỗi của tôi. Tùy tiện cầm lên xem, lại cầm không chắc làm vỡ nó, tôi xin lỗi, xin lỗi, rất xin lỗi anh."
Cô liên tục nói xin lỗi ba lần, không biết phải làm sao để bày tỏ sự áy náy của mình vào lúc này.
"Tôi biết, em cũng không phải cố ý, chỉ là lúc đó tôi quá kích động. Bây giờ tôi không còn là trẻ con nữa, tôi biết linh hồn của một người không thể nào ẩn trong một quả cầu pha lê. Chỉ là lúc đó, mẹ vẫn luôn là một nguồn an ủi duy nhất đối với tôi. Dù cho quả cầu pha lê này có vỡ đi chăng nữa, mẹ vẫn luôn ở trong trái tim tôi, mãi mãi không bao giờ tan biến."
Kiều Minh Húc cầm khung ảnh bên cạnh, đưa cho cô xem: "Đây là ảnh chụp lúc tôi còn bé với mẹ."
Mạnh Tiểu Miên nhận lấy.
Trong ảnh là một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp, so với Trịnh Thái Mai thì đẹp hơn nhiều, trong ngực là một đứa bé kháu khỉnh, đáng yêu.
Lông mày và đôi mắt của đứa bé rất giống với Minh Húc hiện tại, nhưng lúc đó nụ cười trong sáng ngây thơ, lộ ra hai chiếc răng hổ nhỏ xinh, đáng yêu đến mức cô chỉ muốn đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ trong ảnh một cái.
"Mẹ anh rất đẹp, anh cũng rất dễ thương."
Mạch Tiểu Miên nói.
"Ừ, tất nhiên mẹ tôi rất xinh đẹp, hiểu biết rộng lại lịch sự nhã nhặn, lúc đó bà được mệnh danh là người con gái xinh đẹp và tài hoa nhất thành phố A."
Khi Kiều Minh Húc nhắc đến mẹ, mặt anh đầy vẻ tự hào.
Mạnh Tiểu Miên nhìn tấm ảnh, nghĩ anh lúc đó vẫn còn trẻ con hồn nhiên, vậy mà phải chứng kiến cái chết thương tâm của mẹ mà lòng cô đau nhói, nước mắt liền không kìm được mà chảy xuống.