Nhìn thấy những giọt nước mắt đau lòng trên khuôn mặt cô, Kiều Minh Húc biết là vì anh, anh không kìm được mà trách: "Đúng là cô gái ngốc nghếch!"
Nói xong, anh lấy khăn tay ra lau nước mắt trên khóe mi cô.
Mạch Tiểu Nhiên không ngờ anh lại làm vậy, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn anh.
"Con vịt ngốc nghếch!"
Ngón tay của Kiều Minh Húc cong lên, búng vào trán cô: "Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi không chịu nổi đâu."
"À."
Mạch Tiểu Nhiên vội vàng cúi đầu.
"Được rồi, đừng buồn nữa, vào phòng tôi đi."
Lúc này, Kiều Minh Húc không biết phải nói gì để bầu không khí bớt căng thẳng, đành đứng dậy bước vào phòng.
Mạch Tiểu Nhiên đi theo vào.
Phòng ngủ vẫn được trang trí theo phong cách cổ xưa, chiếc giường lớn giữa phòng cũng là kiểu truyền thống, làm bằng gỗ sưa, chăn gấm màu vàng, thực sự rất lộng lẫy, sang trọng.
Tuy nhiên chiếc giường không lớn, chỉ một mét năm.
"Tối nay chúng ta sẽ ngủ ở đây. Nhưng em không thể ngủ trên đất được."
Sàn phòng ngủ không phải sàn gỗ mà là đá cẩm thạch trắng, cộng thêm hơi lạnh từ đất, ngủ trên sàn rất dễ bị cảm lạnh.
"Tôi có thể ngủ ở băng ghế bên ngoài."
Mạch Tiểu Nhiên rất tự giác nói.
"Không được."
Kiều Minh Húc lắc đầu: "Bên ngoài gió lạnh, con bé Mai Kim tính hóng hớt, nhất định sẽ tới nhìn trộm chúng ta. Nếu như phát hiện một người ngủ trên giường, một người ngủ trên ghế, chúng ta nhất định sẽ bị ông nội khiển trách."
"Chuyện này..."
Mạch Tiểu Nhiên nhìn chiếc giường nhỏ, hơi do dự, nếu như hai người chen chúc nằm lên đó, chẳng phải sẽ rất chật sao?
"Chỉ có thể làm vậy, nhưng tôi cảnh cáo em, nửa đêm đừng ỷ vào mộng du mà trèo lên người tôi."
Kiều Minh Húc trêu chọc.
Anh vốn dĩ định làm Mạch Tiểu Nhiên xấu hổ, nhưng lỗ tai của chính mình lại đỏ lên trước.
Mạch Tiểu Nhiên nghĩ đến nửa đêm anh lén bế cô lên giường, mà không phải là mộng du, sắc mặt hơi đỏ lên, cũng không tranh cãi cùng anh.
"Chị dâu!"
Lúc này, Kiều Mai Kim ở bên ngoài nói lớn: "Hai người ngủ chưa?"
"Vẫn chưa."
Mạch Tiểu Miên vội vàng đáp lại, bước ra khỏi phòng.
Kiểu Mai Kim đẩy cửa vào, trên tay cầm một bộ đồ ngủ: "Em đoán chị không mang đồ ngủ tới, bộ đồ ngủ này em mới mua, chưa mặc lần nào, chị mặc đi nhé!"
"Ừm, cảm ơn em nhiều."
Mạch Tiểu Nhiên vui vẻ nhận lấy.
"Hí hí, chị mặc vào, anh trai em nhất định sẽ rất thích."
Nói xong, Kiều Mai Kim rời đi, để lại một trận gió sau lưng.
"Mai Kim chu đáo thật, không ngờ còn mang đồ ngủ cho mình."
Mạch Tiểu Nhiên nói, vừa giũ bộ đồ ngủ ra, cô lập tức sững cả người.
Bộ đồ ngủ này đâu phải đồ ngủ bình thường, mà là kiểu xuyên thấu sexy, mặc lên người so với không mặc gì cũng chẳng khác biệt là bao.
Thảo nào con bé Kiều Mai Kim lại cười xấu xa như vậy.
"Thật tình, đồ này sao mà mặc được?"
Mạch Tiểu Nhiên thầm trách.
"Mặc đi, tôi không ngại."
Kiều Minh Húc đứng một bên, cố nén cười nói.
"Anh không ngại nhưng tôi để ý."
Mạch Tiểu Nhiên liếc anh một cái: "Vóc dáng tôi đẹp như vậy, không thể để anh nhìn được."
"Trên người em có chỗ nào tôi chưa nhìn thấy?"
Kiều Minh Húc buột miệng.
Hai người họ ngay lập tức nghĩ đến sự cố bồn tắm khiến người ta đỏ mặt ngày đó.
Mạch Tiểu Nhiên đỏ bừng mặt vì xấu hổ, nuốt một ngụm nước bọt: "Phi, lần đó chỉ là một tai nạn, đừng nhắc lại nữa!"
"Được, tôi sẽ không nhắc nữa."
Kiều Minh Húc vội vàng mở tủ quần áo bằng gỗ đen của mình ra, lấy ra một bộ đồ ngủ đưa cho cô: "Bộ đồ kia em không mặc được, vậy mặc đồ của tôi đi, tuy kích thước khác nhau nhưng em vẫn mặc được."