“Cái này cũng được.”
Mạch Tiểu Miên nhận lấy: “Dù sao cũng ngủ, không vừa cũng không sao.”
“Vậy tắm rửa rồi ngủ, em tắm trước đi.”
Kiều Minh Húc nói với cô.
“Khăn tắm đâu?”
“Trong đó có khăn của tôi, em không chê thì có thể dùng.”
“Chê ai cũng không dám chê anh, dù sao thì anh cũng có bệnh sạch sẽ, tôi cũng không sợ bẩn.”
Mạch Tiểu Miên cầm đồ ngủ vào phòng tắm bên cạnh.
Phòng tắm ở đây không phải kiểu bồn tắm lớn, diện tích cũng không lớn, nhưng cũng rộng rãi sáng sủa.
Sau khi xả nước xong, cô cũng tiện tay rút khăn trên giá lau khô người, sau đó đặt lại, mặc đồ ngủ lớn của Kiều Minh Húc ra ngoài.
Trong lúc cô tắm rửa, Kiều Minh Húc đang thu dọn đồ đạc, thấy cô bước vào cũng ngẩng đầu nhìn cô, thấy cơ thể thon thả của cô núp trong đồ ngủ rộng thùng thình kia của mình, rõ ràng rất dễ thương, rất buồn cười, giống như trẻ con lén mặc đồ người lớn vậy.
Với lại thấy cô mặc đồ ngủ của mình, trong lòng anh còn nảy sinh kích động động lạ thường, rất muốn bổ nhào đến, đẩy ngã cô…
“Tôi tắm xong rồi, đến anh.”
Mạch Tiểu Miên cầm vạt đồ ngủ đến mắt cá chân, đi sang cạnh anh, ngồi lên giường.
Kích động trên người Kiều Minh Húc càng dữ dội hơn, cũng vội vã cầm đồ ngủ mà mình sẽ mặc bước vào phòng tắm.
Một làn nước lạnh dập tắt sự kích động của anh.
Lúc anh tắm xong bước ra phát hiện Mạch Tiểu Miên đang ngồi trên giường, tựa lưng vào mép giường ngủ thiếp đi rồi.
Đối với cô, bộ đồ ngủ này quá rộng, mà tư thế của cô bây giờ, làm cổ áo ngủ trễ xuống thành hình chữ V, có thể lờ mờ nhìn thấy được phần tuyết trắng quyến rũ kia.
Là một người đàn ông bình thường, ánh mắt anh vô thức dừng lại trên đường cong quyến rũ ấy, cảm thấy thật đẹp, rất muốn giơ tay chạm thử.
Nhưng anh không dám, chỉ có thể nắm chặt nắm tay, khống chế sự kích động của bản thân, sau đó kéo chăn đắp lên người cô, che đi đường cong lấp ló ấy, nhẹ nhàng đặt cơ thể cô ngay ngắn trên giường, chèn một chiếc gối vào.
Mạch Tiểu Miên hơi cử động trước bị động tĩnh của anh, đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Tuy nhiên cô thật sự quá buồn ngủ, nên cũng chỉ hơi mở hờ đôi mắt nhìn anh, líu ríu một câu: “Tôi buồn ngủ quá, ngủ trước đây.”
Nói xong là ngủ thật, hệt một đứa trẻ.
Kiều Minh Húc nhìn gương mặt lúc ngủ của cô, cười cười, đắp chăn cho cô kỹ càng, nhét kỹ góc chăn xong, liền cầm một các chăn khác đến nằm bên cạnh cô.
Chiếc giường này quá nhỏ, vì vậy khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau một cái chăn mà thôi.
Anh có thể nghe thấy rõ tiếng thở của cô, cũng có thể thấy đôi môi màu mật ong của cô hơi hé ra lúc ngủ dưới ánh đèn lờ mờ.
Anh nuốt nước bọt, cảm giác miệng lưỡi khô khốc ập đến.
“Ưm…”
Mạch Tiểu Miên nói mê một tiếng rồi trở người ngủ tiếp, bây giờ cô lại đang nằm ngửa mặt lên ngủ.
Rất muốn hôn cô!
Rất muốn hôn cô!
Rất muốn hôn cô!
Trong lòng Kiều Minh Húc lúc này liên tục kêu gào, giống như một con mèo giơ vuốt cào cào, ngứa ngáy khó chịu.
Anh thật sự không kiềm chế được, im lặng dán môi về phía cô, hơi thở dày nặng mang theo sự căng thẳng…
Môi mỏng hơi lạnh cuối cùng cũng chạm đến cánh môi mềm mại như cánh hoa hồng của cô, cảm giác như điện giật khiến lòng anh xúc động không thôi, cảm nhận được một hương thơm thoang thoảng.
Anh không nhịn được dùng môi mình nhẹ nhàng phủ lấy môi anh đào của cô, đầu lưỡi luồn vào trong…