"Cuộc sống đâu phải là tiểu thuyết, làm gì có chuyện chết đi rồi sẽ sống lại, trong đó chắc hẳn là đã có mánh khóe rồi. Nhưng rốt cuộc là mánh khóe gì, vẫn phải đợi ngày mai chúng ta ngủ dậy tìm hiểu thì mới biết được!”
Kiều Minh Húc kéo chăn bông, nằm xuống và nói. Thấy anh không muốn bàn luận với mình về chủ đề này nữa, Mạch Tiểu Miên cũng không nhiều lời, im lặng nằm xuống. Nhận thấy giữa mình và Kiều Minh Húc chỉ cách nhau một tấm chăn bông mỏng manh, cô bỗng thấy hồi hộp căng thẳng, cố gắng nhích người ra xa anh một chút.
"Em muốn ngã khỏi giường à?" Kiều Minh Húc thấy cô rón rén di chuyển thì vừa bực mình, vừa buổi cười cất tiếng hỏi.
"Sao cơ?" Mạch Tiểu Miên nhận ra mình thật sự đã đến sát mép giường, chỉ cần nhích thêm vài mi-li-mét nữa thôi thì sẽ cô sẽ ngã xuống đất. Thế là cô vừa lê người vào trong một chút, vừa ấp úng giải thích: “Lúc tôi ngủ thì ngáy to lắm, nếu nằm gần anh, sợ anh ngủ không được.”
"Đúng vậy, tiếng ngáy của em lớn đến mức cách xa vài mét vẫn có thể nghe thấy." Kiều Minh Húc bình thản nói.
"Cái gì?" Mạch Tiểu Miên trợn to hai mắt như thể đang rất kích động: “Tôi ngủ ngáy thật à? Không phải đấy chứ? Sao tôi không hề hay biết gì vậy nhỉ?”
“Em biết nói đùa thật đấy, lúc em ngáy o o thì là em đang ngủ say mà.”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Kiều Minh Húc tiếp tục trêu: "Có điều, em thật sự không biết tiếng ngủ ngáy của em to như sấm rền sao? Đặc biệt lại còn trầm bổng du dương đầy nhịp điệu nữa nha. Bộ mẹ em không nói với em hả?”
“Không thể có chuyện như thế đâu?”
Mạch Tiểu Miên xấu hổ kéo chăn bông che kín mặt: “Tôi thật sự không biết. Mẹ tôi không nói với tôi, nếu mà ngáy khò khò như sấm rền thì thật sự đáng sợ quá. Ngày mai tôi phải đi khám bác sĩ mới được, xem thử nguyên nhân là do đâu.”
“Không cần khám bác sĩ.”
“Tại sao? Không phải anh nói tôi ngáy to làm ổn anh sao?”
“Mới đầu tôi không quen thì thấy ồn, nhưng giờ quen rồi thì lại thấy tiếng ngáy của em giống như bài hát ru vậy, nghe cũng phiêu và dễ ngủ phết.”
“Không được! Tôi là phụ nữ mà lại ngủ ngáy như đàn ông thì mất mặt lắm. Tôi nhất định phải đi khám bác sĩ mới được!”
"Ha ha!" Kiều Minh Húc không thể nhịn được nữa và bật cười khanh khách.
"Cười gì mà cười?" Mạch Tiểu Miên trừng mắt nhìn anh hỏi: "Anh cho rằng tiếng ngáy của tôi cực kỳ thô bỉ và buồn cười sao?”
"Ha ha ha ha!" Kiều Minh Húc không kìm được, cười đến nỗi cả người vặn vẹo: "Mạch Tiểu Miên, không phải là tiếng ngáy của em rất buồn cười, mà là em rất buồn cười."
"Tôi buồn cười? Tôi là một phụ nữ vô cùng đứng đắn và đoan trang mà?” Mạch Tiểu Miên cảm thấy bất bình, bèn chí chóe tranh cãi với anh: “Anh nói đi, tôi buồn cười ở chỗ nào?”
"Ở đâu cũng thấy buồn cười, ha ha, Mạch Tiểu Miên, em đúng là cù lần.” Kiều Minh Húc khoái trá cười sằng sặc.
"Anh mới cù lần đấy, cả nhà anh đều cù lần.” Mạch Tiểu Miên cũng không chịu thua.
"Ừm ừm, đúng rồi, em là vợ tôi, cả nhà của tôi là bao gồm luôn cả em mà, ngay cả em cũng đã thừa nhận bản thân mình cù lần rồi nhé!” Kiều Minh Húc nhại lại giọng điệu của cô vào ngày hôm đó.
Mạch Tiểu Miên trợn muốn rớt con ngươi ra ngoài, xoay người đi không thèm đếm xỉa đến anh nữa. Nhưng trong lòng lại lo lắng mình sẽ phát ra tiếng ngáy khiếm nhã, nên vùi mặt vào trong chăn để che lại. Che tới che lui một hồi, cuối cùng thấy ngộp thở không chịu nổi, nên cô lại chui ra và hít một hơi thật sâu, sau đó không che mặt nữa.
"Mạch Tiểu Miên, em nhích tới nhích lui làm gì vậy? Trông em như thể bị chết đuối thế kia!” Kiều Minh Húc tiếp tục nhìn cô bằng ánh mắt trêu chọc.
“Thì là… tôi sợ mình ngáy làm ồn anh nên bịt mũi lại.”
“Trời ạ!” Kiều Minh Húc nghe xong thì cũng đành bó tay với cô, anh đưa tay kéo chăn bông của cô xuống: "Mau thò đầu ra cho tôi, chẳng lẽ em không biết ngủ mà che kín mặt như vậy sẽ rất hại cho cơ thể, thậm chí còn có thể dẫn tới ngạt thở à?”