Nhìn thấy cô há to miệng, Kiều Minh Húc cảm thấy nếu như đã giở trò lưu manh vậy dứt khoát làm luôn, miễn cho cô suốt ngày cứ đắc ý mãi.
Chỉ tiếc, khi anh vừa muốn nhắm mục tiêu ngay miệng của cô, giọng nói của Kiều Mai Kim truyền đến: “Anh, chị dâu, hai người dậy chưa? Bữa sáng hôm nay vẫn phải do hai người chuẩn bị đó.”
“Ừm, dậy rồi, đi nấu đồ ăn sáng ngay đây.”
Kiều Minh Húc lên tiếng, nhanh chóng rời xa Mạch Tiểu Miên xuống giường, đi vào phòng thay quần áo.
Mạch Tiểu Miên như được tha mạng, vội vàng đứng dậy buộc đai lưng, đi vào phòng tắm, thay áo quần.
Khi đi ra, nhìn thấy Kiều Minh Húc thì mặt của cô không tự chủ được đỏ lên, tránh ánh mắt của anh, không nhìn anh.
“Còn bày ra dáng vẻ xấu hổ như vậy, đừng trách tôi không chính trực.”
Kiều Minh Húc thấy gương mặt và bờ môi đỏ bừng kia, cảm thấy khô nóng cả người. Anh thật muốn đè cô xuống, hôn môi của cô, hít hà hương thơm trên người cô.
Mạch Tiểu Miên vừa nghe thấy anh nói như vậy, cũng căng thẳng lên, vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài.
Kiều Mai Kim còn ở bên ngoài, nhìn thấy cô dùng vẻ mặt mập mờ cười cười: “Chị dâu, có vẻ tối hôm qua chị và anh em rất dữ dội, là do áo ngủ gợi cảm em tặng cho chị đúng không?”
“Khụ khụ khụ…”
Mạch Tiểu Miên bị cô ấy làm cho xấu hổ kho khan vài tiếng: “Trẻ con không biết gì, bớt nói lại.”
“Chị dâu, em đã hai mươi ba tuổi rồi.”
Kiều Mai Kim thấy Mạch Tiểu Miên như bị nung đỏ, đưa tay lên véo một cái: “Ha ha, còn xấu hổ, có nghĩa tối hôm qua chiến đấu rất dữ dội nhỉ, em còn nghe thấy tiếng của chị, thật là khiến cho dì nhỏ là em có mấy suy nghĩ kỳ lạ. Chị dâu, mau nói cho em biết, có phải chị với anh em chơi cái gì mà S rồi M không? Em không ngờ, anh trai chững chạc đàng hoàng lại có sở thích như vậy, ha ha, xem người không thể xem bề ngoài nha.”
“Kiều…Mai…Kim.”
Một tiếng rống giận vang lên. .
||||| Truyện đề cử: Truyền Nhân Thần Y |||||
Kiều Minh Húc đen mặt đứng ở sau lưng các cô: “Em là một cô gái, nói những lời đấy không thấy xấu hổ à?”
“Anh, bây giờ là thế kỷ 21, bàn luận những chuyện này rất bình thường.”
Kiều Mai Kim không hề sợ anh, phản bác lại.
“Em thật là hết thuốc chữa, anh phải nói cho ông nội biết, để roi của ông nội phục vụ em mới phải.”
“Thích nói thì nói, dù sao ông nội rất chiều em, sẽ không trách em đâu, hừ hừ hừ.”
Kiều Mai Kim nói xong, nhanh chóng chạy đi.
“Con nhóc này…”
Kiều Minh Húc nhìn bóng lưng của cô ấy mắng một câu, sau đó có vẻ lúng túng nói với Mạch Tiểu Miên: “Không cần quan tâm con bé, nó không biết quản cái miệng của mình đâu.”
“Ha ha…”
Mạch Tiểu Miên cười khan một tiếng: “Đi thôi, chúng ta đi làm đồ ăn sáng.”
“Ừm.”
Hai người đi vào phòng khách, chào hỏi Kiều Thanh, Kiều Hành Viễn và Trịnh Thái Mai.
Không biết có phải vì những lời Kiều Mai Kim vừa nói hay không, Mạch Tiểu Miên cảm ánh mắt mọi người nhìn cô như có gì đó sâu xa nghĩ đến những chuyển bọn họ đang nghĩ trong đầu không hề giống với sự thật, cô rất xấu hổ trốn vào phòng bếp.
Bởi vì là bữa sáng nên cũng không yêu cầu quá phức tạp.
Chỉ đơn giản nấu cháo, trứng luộc, bánh mì và sữa bò.
Sau khi hai người nấu bữa sáng xong, cả nhà bắt đầu ngồi vào bàn ăn.
Trong khi ăn sáng, Kiều Thanh luôn cười híp mắt nhìn chằm chằm hai người họ.
Khiến cho Mạch Tiểu Miên thấy cả người không được tự nhiên, chỉ muốn nhanh chóng ăn xong, chạy khỏi nhà họ Kiều.