"Trương Hòa đã báo cáo rồi, cậu ấy nói là cô đã thu mười vạn tệ của Lâm Xảo Lâm để sửa lại báo cáo khám nghiệm tử thi."
Lãnh đạo Hoàng xót xa nói: "Pháp y Mạch, cô phải biết rằng việc ghi chép báo cáo khám nghiệm tử thi chính xác là sự tôn trọng lớn nhất đối với người đã khuất. Việc làm này của cô đã thực sự làm tôi thất vọng."
Vừa nghe thấy câu nói ấy, Mạch Tiểu Miên đã hiểu ra chuyện gì rồi. Hai tay cô run lên vì tức giận.
Cô thật không ngờ, ngày hôm qua cô đã tha thứ cho Trương Hòa, cô vốn cho rằng cậu ấy đã làm rất tốt, nhưng không ngờ, cậu ấy lại đồng lõa với Lâm Xảo Lâm để trả thù cô.
Lòng người trên đời này đúng là khiến trái tim người ta cảm thấy lạnh lẽo.
"Chủ nhiệm Hoàng, ông nghĩ rằng tôi có thể làm chuyện như vậy sao?"
Giọng nói của Mạch Tiểu Miên mang theo sự lạnh nhạt và trào phúng.
"Pháp y Mạch, tôi cũng không tin cô có thể làm như vậy, nhưng mà tất cả chứng cứ đều chỉ về phía cô."
"Ha ha, thật sao?"
Mạch Tiểu Miên bật cười một tiếng: "Trương Hòa ở đâu?"
"Bởi vì Trương Hòa giúp cô nhận hối lộ, sửa chữa báo cáo khám nghiệm tử thi nên cậu ấy đã bị đình chỉ làm việc. Đây là lời khai của cậu ấy."
Chủ nhiệm Hoàng lấy một phần báo cáo và một đoạn ghi âm rồi đưa cho cô.
Mạch Tiểu Miên mở báo cáo đó ra, đây hoàn toàn là đen trắng lẫn lộn, làm cô giận đến nỗi mặt cũng chuyển sang màu đen.
"Pháp y Mạch, nếu như không có đoạn ghi âm này thì tôi cũng chưa tin Trương Hòa đâu."
Chủ nhiệm Hoàng thở dài một hơi, nói: "Cô thật sự đã làm tôi thất vọng."
Mạch Tiểu Miên thật sự không biết cuối cùng là cô đã bị ghi âm cái gì không tốt, cô cũng hỏi chủ nhiệm Hoàng có thể cho cô nghe đoạn ghi âm một chút hay không.
Chủ nhiệm Hoàng cũng đồng ý cho cô nghe.
Bên trong đoạn ghi âm đó, giọng nữ thật sự giống như giọng của cô, thế nhưng cô lại chưa từng nói ra mấy câu nói đó.
"Chủ nhiệm Hoàng, đây tuyệt đối không phải đoạn ghi âm của tôi! Tôi bị vu oan!"
Mạch Tiểu Miên tức giận nói.
"Pháp y Mạch, tất cả mọi người đều biết rõ giọng nói của cô, bất kỳ một người nào gần gũi với cô đều nhận ra rõ ràng đó là giọng nói của cô. Chứng cứ trước mặt đanh thép như vậy mà cô còn phủ nhận, cô càng làm tôi thất vọng thêm. Cô có biết không, vì để bảo vệ cô, tôi cũng không nộp mấy thứ này lên. Tôi muốn giải quyết trong nội bộ vì dù sao, một pháp y chuyên nghiệp có tay nghề xuất sắc như cô bị mất tiền đồ như vậy, thật sự là rất đáng tiếc. Nhưng thấy cô vẫn cố chấp phủ nhận, vậy thì tôi chỉ có thể giao việc này lên cho cấp trên xử lý thôi."
"Chủ nhiệm Hoàng, tôi biết, nếu ông không tin tôi thì cho dù tôi có nói nhiều như thế nào cũng vô dụng thôi. Hôm trước Trương Hòa lén xem báo cáo sửa chữa, sau đó đưa đến đội cảnh sát hình sự, là cảnh sát hình sự Lâm Khoa đã tiếp nhận báo cáo. Lúc ấy, anh ta phát hiện mọi chuyện không đúng nên cũng trở về tìm tôi, tôi đã nộp một báo cáo chính xác khác cho anh ta. Về chuyện nhận hối lộ, tôi không thẹn với lương tâm, cũng chưa từng nhận một đồng tiền nào. Tất cả mọi chuyện đều là do Trương Hòa thấy tiền sáng mắt, vu oan giá họa cho tôi. Ông có thể tìm Lâm Khoa, cảnh sát hình sự đã điều tra việc này để tìm hiểu."
Mạch Tiểu Miên kiềm chế sự tức giận trong bản thân, cô bình tĩnh nói.
"Pháp y Mạch, mọi người đều biết cảnh sát Lâm thích cô, anh ta đang theo đuổi cô. Nhất định là vì bảo vệ cô mà anh ta đã không nói thật."
"Chủ nhiệm Hoàng, ông có thể sỉ nhục tôi, nhưng xin ông đừng sỉ nhục một cảnh sát trẻ chính trực như vậy!"
Thấy chủ nhiệm Hoàng đã nói rõ ràng như vậy, Mạch Tiểu Miên thật sự không còn cách nào để kiềm chế sự phẫn nộ của cô nữa.
"Được rồi, tôi sẽ báo cho đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự, để cảnh sát Lâm đến hỗ trợ điều tra."
Hoàng chủ nhiệm cầm bản báo cáo và bản ghi âm trong tay, giọng nói tỏ vẻ giải quyết việc chung: "Tôi cũng thật lòng hy vọng pháp y Mạch cũng không phạm phải sai lầm, nếu không thì thật sự rất đáng tiếc."
Lúc này, điện thoại của Mạch Tiểu Miên reo lên, là cuộc gọi của Kiều Minh Húc.