Cô vốn dĩ không có tâm trạng nghe điện thoại, nhưng nhìn nghe thấy tiếng chuông gấp gáp cũng bắt máy hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tiểu Miên, em xảy ra chuyện à?”
“Ơ? Sao anh biết?”
Mạch Tiểu Miên hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao chuyện này lại truyền tới tai của Kiều Minh Húc nhanh đến vậy.
“Lời đồn đã bắt đầu xuất hiện trên mạng, còn có ghi âm của em nữa.”
“Anh có nghĩ là tôi sẽ làm như vậy không?”
Trái tim của Mạch Tiểu Miên như bị gai đâm hỏi anh.
“Sẽ không! Tuy rằng giọng trong đoạn ghi âm đó nghe rất giống em, nhưng tôi tin, tuyệt đối không phải là em! Tôi từng cho em một ngàn vạn tệ, em cũng không cần, làm sao có thể vì ba mươi vạn tệ nhỏ nhoi đó mà vi phạm đạo đức nghề nghiệp chứ? Đây tuyệt đối là bị hãm hại!”
Kiều Minh Húc vô cùng kiên định nói.
Nghe thấy anh nói tin mình, cảm giác nhoi nhói trong lòng Mạch Tiểu Miên được an ủi một chút.
“Bây giờ tôi đang ở trước cửa đơn vị của em, nói tôi biết, phòng làm việc của em ở đâu.”
Kiều Minh Húc hỏi.
“Hả, anh đến rồi à?”
Mạch Tiểu Miên ngạc nhiên.
“Vợ xảy ra chuyện thì đương nhiên chồng phải xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ! Nếu không, tôi sợ lại bị tên nhóc Phùng Quang Hiển cướp mất giải đầu!”
Kiều Minh Húc nói.
Mạch Tiểu Miên cảm động, nói vị trí của mình đang ở cho anh nghe.
Chưa đến năm phút, bóng dáng cường tráng của Kiều Minh Húc đã xuất hiện trước cửa.
Giây phút nhìn thấy anh xuất hiện trước cửa, Mạch Tiểu Miên cảm giác như trên người anh phát ra ánh sáng vậy, trong phút chốc những ấm ức trong lòng như những đám mây mù xua tan gặp được ánh sáng.
Chủ nhiệm Hoàng vừa nhìn thấy Kiều Minh Húc đến, cũng vội vàng tiến về phía trước bắt tay chào hỏi.
Vốn dĩ Kiều Minh Húc rất ghét bắt tay người khác, nhưng vì những ngày tháng sau này của Mạch Tiểu Miên trôi qua tốt một chút, anh vẫn giơ tay ra bắt nhẹ một cái, sau đó nhanh chóng rút về.
“Chủ tịch Kiều, đến thăm pháp y Mạch à?”
Chủ nhiệm Hoàng biết rõ còn hỏi.
“Đúng vậy. Tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút về chuyện của vợ tôi.”
Kiều Minh Húc nhìn Mạch Tiểu Miên ở bên cạnh, đột nhiên giơ tay nắm lấy tay cô.
Bởi vì ấm ức tức giận mà ngón tay của Mạch Tiểu Miên vẫn luôn ở trạng thái lạnh buốt.
Kiều Minh Húc nắm lấy bàn tay không được coi là mềm mại của cô, trong lòng lại cảm giác thương xót.
Cho dù anh quen biết cô không lâu nhưng chung sống với nhau vài ngày cũng đủ biết cô là một người chính trực đơn thuần, vô cùng yêu thích và trung thành với nghề nghiệp của chính bản thân mình.
Bây giờ lại có người muốn vu khống cho cô vi phạm đạo đức nghề nghiệp, nhận hối lộ, tổn thương của việc này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với hôm cô gả cho bản thân mình bị người đời mắng là hồ ly tinh, là kẻ thứ ba.
Đương nhiên anh vẫn không biết, người bán đứng cô là Trương Hòa – người trợ lý mà cô hằng tin tưởng.
Bị người đời vu khống, Mạch Tiểu Miên có thể không để tâm.
Nhưng bị Trương Hòa bán đứng và vu oan như vậy, đối với cô mà nói thì đó là tổn thương lớn nhất.
“Chủ tịch Kiều, anh đừng vội, chuyện vẫn chưa được làm rõ hoàn toàn, chúng tôi cũng đang cố gắng tìm chứng cứ. Chỉ là bây giờ những chứng cứ đang có đều gây bất lợi với pháp y Mạch, tôi cũng là giải quyết việc công theo công, cũng không còn cách nào khác.”
Cả mặt chủ nhiệm Hoàng bất lực nói, thái độ đó và thái độ vừa mới nói với Mạch Tiểu Miên hoàn toàn khác nhau.
Vốn dĩ ông ấy cũng nghĩ như lời mà trên mạng nói, Mạch Tiểu Miên vào nhà họ Kiều không hề được cưng chiều, mặc quần áo rẻ tiền, sống cuộc sống bần hàn, vì thế mới nghi ngờ Mạch Tiểu Miên nhận hối lộ.
Nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ này của Kiều Minh Húc, có vẻ như tình cảm của hai vợ chồng không tệ.
“Những lời đồn trên mạng đó và cái gọi là ghi âm, tôi cũng nghe qua rồi.”
Kiều Minh Húc lạnh lùng nhìn ông ấy nói: “Ông nghĩ là vợ của Kiều Minh Húc sẽ vì ba mươi vạn tệ nhỏ nhoi đó mà làm ra chuyện vi phạm đạo đức nghề nghiệp sao? Ba mươi vạn tệ? Còn không đủ tôi mua một bộ âu phục nữa.”